- Tỏ vẻ thanh cao gì chứ!? Cô ta dựa vào cái danh vị hoàng quý phi mà lên mặt dạy đời chúng ta sao?
Gương mặt xinh đẹp của Trư phi nhăn nhó, cao giọng những vẫn biết tiết chế âm lượng, không nói quá to để không cho Hoàng My vừa rời đi nghe thấy.
Ai cũng đang lời lên lời xuống về Hoàng My. Tất cả mọi lời lẽ dù khó nghe hay dễ nghe thì cũng đều lọt vào tai một người, người này chỉ mỉm cười một cái rồi nhẹ nhàng vuốt tóc, âm thầm nhớ kĩ gương mặt của từng người đang thầm thì mùa xuân.
- Trư phi? Ai có cái phong hiệu nghe dễ thương vậy.
Hoàng My mỉm cười, một tay chống cằm, tay còn lại lắc lư nôi của Tuấn Hùng. Có thể thấy là bây giờ tâm trạng của cô đang rất phấn khích và vui vẻ.
Hạ Bích Trâm ngồi bên cạnh cô, chậm rãi nhấp trà, chính là tỏ vẻ không quan tâm. Hoàng My thấy có một mình mình vui, không khỏi nhận ra điều gì.
- Sao vậy?
- Không có gì.
Hoàng My là một người để ý đến những điều nhỏ, dù chưa đến mức tinh tế nhưng cũng có thể thấy ngay được là Hạ Bích Trâm đang giận.
- Tỷ tỷ thật sự không sao?
- Không sao.
- Tỷ tỷ giận gì à?
Hạ Bích Trâm tỏ vẻ dửng dưng, hững hờ nhìn lơ đãng, không quan tâm đến lời Hoàng My, cũng chẳng phản bác hay đồng tình. Vẻ đẹp tuyệt mỹ này chính là đang ngấm ngầm thừa nhận câu hỏi của cô.
- Tỷ tỷ à, muội làm gì cũng có mục đích. Tỷ giận cũng không thể im lặng được. Không chỉ muội, cả ý trung nhân của tỷ cũng không biết làm sao đó.
Sau đó Hoàng My nhận được cái nhìn khinh bỉ của Hạ Bích Trâm. Từ lúc xuyên vào vị diện cổ đại là cô một câu "tỷ", hai câu "muội", ba câu "ý trung nhân", nghe kiểu gì cũng thật ngứa tai mà.
- Hoàng quý phi nương nương, Hồng phi nương nương, có Nam thân vương muốn đến tìm Hồng phi nương nương.
- Nam thân vương?
Hoàng My nhướng mày, cái tên này có vẻ quen, hình như cô đã nghe qua ở đâu rồi.
- Nam thân vương là hoàng đệ duy nhất còn lại của hoàng đế.
Hạ Bích Trâm nhấp một ngụm trà, tâm trạng dường như cũng tốt hơn vài phần. Hoàng My liền nhận ra sự thay đổi, có chút hứng thú về vị "Nam thân vương" này.
Hoàng My và Hạ Bích Trâm cùng nhau ra sân để đón Nam thân vương. Anh ta một bộ lễ nghi, đã đứng chờ sẵn.
Lần đầu diện kiến Nam thân vương, Hoàng My có ấn tượng với anh ta về gương mặt phúc hậu, chính là gương mặt của người hiền.
Mặc dù vẻ đẹp của Hạ Bích Trâm và vị Nam thân vương này có thể nói là tựa tựa nhau, đều mang lại cảm giác thoải mái, nhưng thay vì có một gương mặt góc cạnh như Hạ Bích Trâm, gương mặt Nam thân vương lại thiên về hướng trẻ trung, tạo nên cảm giác vô hại.
- Tham kiến Nam thân vương, không biết người có chuyện gì muốn nói với bổn cung?
Hạ Bích Trâm mặc dù lời lẽ kiêu ngạo nhưng giọng điệu lại thanh thoát nhẹ nhàng, khiến cho người ta cảm thấy dễ gần. Hoàng My có thể không tinh ý với ai, nhưng với Hạ Bích Trâm thì lúc nào cô cũng biết cô ấy có cảm xúc gì, nên bây giờ cô không khỏi có chút ngạc nhiên.
Hoá ra là "ý trung nhân" của cô ấy đang ở trước mắt.
Nam thân vương như có như không nhìn thấy ánh mắt tò mò của cả hai người con gái uy nghi đứng trước mình. Vẫn giữ phép lịch sự, anh ta nhẹ cười, nói:
- Trò chuyện ở đây không tiện, Hồng phi nương nương có thể cùng thần trò chuyện ở nơi khác được không?
Hạ Bích Trâm nghe xong, ánh mắt đưa sang nhìn Hoàng My. Cô biết là cô ấy đang bối rối, không biết thế nào lại buột miệng nói:
- Nam thân vương và Hồng phi đã có chuyện riêng cần nói, bổn cung không làm phiền. Nhưng rời đi nơi khác cũng không tiện, hai người có thể vào trong nói chuyện, bổn cung cũng có việc cần rời cung nên sẽ không ở lại.
Hạ Bích Trâm ngơ mắt nhìn Hoàng My, cô cũng biết mình đã lỡ lời rồi. Nam thân vương nhìn cô, mỉm cười, gật đầu một cái, nói:
- Vậy Hoàng quý phi đi thong thả.
- Cung tiễn Hoàng quý phi.
Hoàng My rời khỏi cung của mình, trong lòng đã thầm cười hề hề hố hố. Ai bảo là cô lỡ lời, người ta là cố tình đấy! Vì một tương lai tươi sáng của người chị em tốt, cô không thể không làm thế.
Dù sao Nam thân vương nhìn cũng rất hiền lành, thiện lương, cô cũng khá là yên tâm thì giao người chị em của mình cho anh ta. Nhưng mà...cô cứ cảm thấy có gì đó không ổn...
Hoàng My vừa đi được mấy mét thì đã gặp hoàng thượng Hoàng Tuấn Khương, không biết nên nói là duyên hay là nghiệp.
- Hoàng quý phi, nàng giờ này không ở trong cung sao?
- Thần thiếp...muốn đi dạo một chút.
Hoàng My hơi cười, lý do cũng là đột ngột thốt ra, vô cùng mất tự nhiên. Làm sao cô có thể nói là mình đang để lại không gian riêng cho vợ bé và em trai của hoàng thượng tư tình được.
- Nàng có chuyện gì sao?
Hoàng Tuấn Khương dường như cũng nhận ra Hoàng My đang bối rối, liền nhướng mày khó hiểu. Sau đó nhận ra cô đang đổ mồ hôi ướt đẫm trán dưới trời nắng, liền lên tiếng nói:
- Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta về cung của nàng nói tiếp được không?
- À không, thần thiếp muốn đi dạo. Hoàng thượng có thể đi cùng thần thiếp không?
Hoàng Tuấn Khương nhìn gương mặt của Hoàng My đã ướt đẫm mồ hôi, dù sao cũng không thể từ chối việc mà Ái phi muốn được. Hắn kéo cổ tay áo của mình, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Hoàng My, cô cũng rất hưởng thụ, không quản đến cái nhìn trố mắt của những người xung quanh.
Tin nóng! Hoàng thượng lau mồ hôi cho Hoàng quý phi!
Ở xa xa, có một người đang đứng nghiến răng nghiến lợi, tức giận cắn gãy móng tay, sau đó bình tĩnh lại, đeo hộ giáp* rồi rời đi.
*Hộ giáp: dùng để bảo vệ móng tay dài, dành cho người quyền quý. (Nguồn ảnh minh hoạ: gu gồ)
Sau đó Hoàng My và Hoàng Tuấn Khương cùng nhau đi dạo, chẳng mấy chốc đã đến Dưỡng Tâm Điện - nơi ở của hoàng đế. Từ lúc Hoàng Tuấn Khương lên ngôi, Dưỡng Tâm Điện lúc nào cũng lạnh lẽo âm u. Bởi vì chỉ có một hoàng đế mặt lạnh, lúc nào cũng việc triều chính.
Tính từ lúc vua Tuấn Long lên ngôi cho đến mãi sau này, đến khi vua Tuấn Long thoái vị*, Minh thị - Minh Hoàng My chính là phi tần đầu tiên và duy nhất có thể đặt chân vào trong Dưỡng Tâm Điện...
*Thoái vị: Nhường lại chức tước cho người khác.
Hoàng My song hành cùng Hoàng Tuấn Khương, bước vào trong Dưỡng Tâm Điện. Ai ai cũng phải trố mắt ngạc nhiên, vì ngoại trừ mấy phi tần đến cầu kiến trước sân đều bị đuổi về thì Hoàng My chính là người đầu tiên đường đường chính chính bước vào trong Dưỡng Tâm Điện.
- Hoàng thượng, các cung nữ, thị vệ và công công ở đây có vẻ ngạc nhiên khi thấy thần thiếp. Thần thiếp không ổn chỗ nào sao?
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu đáng yêu của Hoàng My, Hoàng Tuấn Khương chính là trở nên si ngốc, chỉ hận không thể lao đến ôm hôn cô. Nhưng trước khi con tim lấn át lý trí, hắn đã mở miệng đuổi người khác:
- E hèm, các ngươi mau ra ngoài, ta và Hoàng quý phi có chuyện cần bàn.
- Dạ.
Sau khi các thị vệ và cung nữ, thái giám đã đi hết, chỉ còn lại Hoàng My và Hoàng Tuấn Khương trong phòng. Hắn ta nhìn chằm chằm cô, trong mắt chỉ có sự si mê. Hoàng My lúc này không nhìn hắn, chỉ để ý đến cách bài trí của Dưỡng Tâm Điện. Rất nhanh liền lơ là câu hỏi ban đầu của mình mà vui vẻ chạy đi nghịch ngợm xung quanh.
- Hoàng thượng, đây là đồng hồ Tây Quốc tiến cống phải không? Thần thiếp nhìn có chút quen mắt.
Hoàng Tuấn Khương nhìn thấy Hoàng My thích thú như vậy, liền 3 phần bất lực 7 phần nuông chiều, tiến đến xem thử.
- Không phải, đây là đồng hồ của Bắc Quốc, thiết kế có phần giống với đồng hồ của Tây Quốc, nhưng chỉ là lấy ý tưởng làm theo.
Hoàng Tuấn Khương chậm rãi nói cho Hoàng My biết, chính là kiểu nhẹ nhàng dạy dỗ. Cô gật gù, có vẻ cảm thấy mấy thứ đồ cổ này thật sự hay ho. Nhưng có thể tìm được suy nghĩ tốt đẹp nào của cô gái này chứ...
Đem về hiện đại bán chắc chắn được cả núi tiền.
Trong khi Hoàng My đang nghĩ ngợi cùng với ý đồ đen tối của mình, Hoàng Tuấn Khương có vẻ cũng đã suy nghĩ điều gì, đưa mắt nhìn cô. Sau đó tiếp tục nói:
- Nàng có thể nhìn thấy, góc này chính là những vật tiến cống của Bắc Quốc, có vẻ nhìn khá giống với các vật ở Tây Quốc. Nhưng Bắc Quốc phát triển chậm hơn, còn nhiều thứ không thể bằng Tây Quốc và cả Đại Huyên của ta.
Nói xong, Hoàng Tuấn Khương bước thêm vài bước, đến một góc khác cũng trưng bày rất nhiều đồ vật cổ đại, một trong số đó cũng có chiếc đồng hồ giống như chiếc mà Hoàng My chỉ ban đầu.
- Còn vật tiến cống của Tây Quốc ở đây.
Hoàng My đi đến gần chỗ Hoàng Tuấn Khương, nhìn những đồ vật được chạm khắc tinh xảo và mang khuynh hướng cổ điển. Trong tâm không khỏi có chút ngưỡng mộ.
- Nếu nàng nhớ nhà, ta có thể cùng nàng đi đến Tây Quốc gặp phụ mẫu của nàng.
Giống như lo lắng gì đó, giọng nói của Hoàng Tuấn Khương có chút sốt sắng. Có vẻ là hắn cảm thấy sợ việc Hoàng My buồn bã vì nhớ nhà.
- Không có. Thần thiếp chỉ là hiếu kì về những đồ vật ở quê hương thôi. Hoàng thượng còn bận rộn chuyện triều chính, không thể nói đi là đi. Còn thần thiếp đã theo Hoàng thượng về làm phi, cũng không thể tùy ý muốn về quê nhà được.
Hoàng Tuấn Khương nghe xong, nhìn sắc mặt của Hoàng My, một chút cũng không biểu thị vẻ buồn rầu, mà là đang rất tươi tắn