Hoàng My nhìn quanh nhà hàng, có lẽ bây giờ mới là đầu giờ chiều nên không có khách nào, hoặc do chẳng có ai có duyên mà đến ngoại trừ Hoàng My và Ân Bạch bị ép đến đây cả.
Lát sau, lão nhân Kha Hồ đặt lên bàn của Ân Bạch và Phương Tuệ Mẫn một đĩa mì xào. Ân Bạch từ sáng cũng chỉ ăn được nửa cái bánh mì cướp được trong chợ, nói không đói thì chắc chắn là nói dối, nhưng cũng không muốn ăn không của người lạ.
- Tôi không có tiền…
- Không sao, bữa ăn này miễn phí.
Thấy thái độ do dự của Ân Bạch, Kha Hồ cười hiền, giống như thật sự có lòng yêu thương với đứa trẻ nghèo đói như cậu. Hoàng My ngồi kế bên Ân Bạch, gương mặt xinh xắn tỏ thái độ với ông già kia, cô còn lâu mới bị bộ mặt đó của ông ta lừa, nếu không phải do Ân Bạch có ích, ông ta còn lâu mới cho ăn miễn phí.
Ân Bạch nhìn sang gương mặt không mấy thiện cảm của cô, cậu càng lúc càng do dự có nên ăn không.
Thấy gương mặt với thái độ ác cảm của Hoàng My, hệ thống lên tiếng nhắc nhở:
- [ Tiểu thư, cả ba người kia đều có thể nhìn thấy cô dưới hình dáng hào quang."
- “Hào quang của ta màu gì?”
- [ Màu trắng sáng ]
Hệ thống ban đầu cũng khá ngạc nhiên trước màu sắc này, chưa kể là lượng linh khí dồi dào từ linh hồn của cô, nhưng nghĩ lại thì Hoàng My vốn cũng là người của thế giới khác, lại còn sống sờ sờ, đương nhiên là không có oán khí sau khi chết.
Chính Hoàng My nghe cũng thấy ngạc nhiên, cô quan sát trên đường đi, những “người” khác ai cũng có màu xám đến đen dần, chỉ có mình cô là màu trắng sáng, như thế có thể coi là độc nhất vô nhị rồi nhỉ.
Ân Bạch nhìn đĩa mì xào, rồi đột nhiên nhìn sang Hoàng My, như muốn ra tín hiệu ét ô ét. Nhưng cô vẫn đang chìm đắm trong sự sung sướng của mình mà không để ý đến anh.
Thấy thái độ của Hoàng My có vẻ vui hơn, Ân Bạch giống như hiểu nhầm điều gì, cầm đũa lên, chậm rãi ăn đĩa mì.
Mặc dù đang đói và được ăn đồ miễn phí nhưng Ân Bạch có vẻ cũng khá khó chịu khi thấy cả ba người Kha Hồ, Dự Lân và Phương Tuệ Mẫn cứ nhìn chằm chằm mình ăn như vậy.
Họ không biết như vậy là mất lịch sự sao?
- [ Tiểu thư, đề nghị tập trung vào nhiệm vụ. Nữ chủ đang tăng hảo cảm với nam chủ. ]
Hoàng My nhướng mày, nhìn Phương Tuệ Mẫn ngồi đối diện, phát hiện cô ta nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm khi đối tượng công lược của mình ăn. Chợt nhìn sang Kha Hồ và Dự Lân, thấy hai người kia cũng đang một hành động tương tự.
Mấy thầy trò này có cái duyên giống nhau phết nhỉ.
Hoàng My không hiểu sao vừa nhìn đã ngứa mắt lão nhân Kha Hồ. Cho dù ông ta là một ông lão nhìn mặt có vẻ nghiêm nghị, đáng tôn trọng, nhưng dưới cái nhìn của cô thì Kha Hồ chẳng khác nào một ông già lưu manh cả.
Thiên pháp cao cường thì đã sao, không phải chỉ là một ông già kiêu ngạo thôi à?
Hoàng My thật sự muốn kéo Ân Bạch đi ngay lập tức nhưng phải nhịn vì cậu đang ăn, chợt nhìn thấy Ân Bạch cũng không tự nhiên khi bị nhìn chằm chằm như thế.
- “Hệ thống này, liệu họ có nghe thấy tiếng tôi nói chuyện không?”
- [ Có, họ là những pháp sư trừ ma, tố chất đương nhiên cũng khác người thường. Nhưng linh khí của tiểu thư quá mạnh, nếu tiểu thư điều khiển được linh khí thì khi muốn, tiểu thư có khả năng khiến họ không thể nghe được mình nói, thậm chí là làm được nhiều thứ hơn thế. ]
Mặc dù không hiểu lắm nhưng Hoàng My vẫn không lên tiếng. Dù sao thì cô cũng không muốn mấy người lạ kia nghe tiếng một con ma nói chuyện với “đối tượng công lược” của nó.
Mãi đến một lúc sau thì Ân Bạch mới ăn xong, cậu ngây ngô nhìn sang kế bên mình, nhìn thấy vẻ mặt tươi tỉnh của Hoàng My, cậu sờ tai của mình, có vẻ ngại ngùng, cậu giả vờ dựa vào lưng ghế, ghé vào tai cô:
- Xin lỗi, cô đang đói mà tôi lại ăn trước mặt cô như vậy…
Dù Ân Bạch nói nhỏ nhưng dù sao ba người kia cũng là pháp sư, vểnh tai lên một chút là có thể nghe rõ. Họ dường như có chút buồn cười, nhưng chỉ có Kha Hồ là có vẻ mặt hơi đăm chiêu.
Thường thì hào quang chỉ thể hiện hình dáng, nếu không nghe giọng nói hoặc một vài cử chỉ thì thật sự khó mà phân biệt được giới tính và ngoại hình của linh hồn, vậy mà Ân Bạch lại có thể biết được hào quang bên cạnh mình là một người con gái, thật sự có tố chất.
Hoàng My chợt phì cười trước sự ngây thơ của Ân Bạch, sau đó chỉ nhẹ nhàng sờ mặt cậu, một câu cũng không nói. Sự im lặng của cô khiến cho Ân Bạch tưởng Hoảng My đang giận mình, có chút hoảng loạn, cậu không thèm để ý đến ba người kia. Trực tiếp dùng hai bàn tay nắm lấy bàn tay trên mặt mình, giọng hơi run:
- Tôi thật sự xin lỗi, xin lỗi cô nhiều…sau này tôi có gì cũng sẽ cho cô mà…
Hoàng My tròn mắt nhìn Ân Bạch, môi vẫn cong vểnh lên cười ngỡ ngàng, ba vị pháp sư kia cũng thật sự ngơ ngác trước thái độ của cậu đối với hồn ma kia.
Có lẽ là do Ân Bạch từ nhỏ âm khí quanh người đã rất nặng, cả người toát ra sự khó gần, tính tình lại u ám trầm mặc nên không ai muốn làm bạn. Kể cả gia đình cũng không ưa cậu ta, cũng may mà mời toàn pháp sư dỏm nên âm khí quanh người cậu mới không bị phát hiện, nếu không thì đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà chứ không đợi đến bây giờ.
Ân Bạch càng lớn thì âm khí lại càng nhiều hơn, đến người lạ còn không muốn đứng gần chứ nói gì bắt chuyện. Từ bé cậu đã cô đơn như vậy rồi.
Dù vậy nhưng Ân Bạch thật sự rất đẹp trai, cũng là nhờ làn da trắng bệch, sống mũi cao thẳng và đôi mắt sâu thẳm khó gần của cậu ta. Có lẽ cũng vì sự đẹp trai này nên cậu được rất nhiều nữ nhân và ma nữ thích, dù thích nhưng đa số đều không dám đến gần.
Trong đó có ma nữ nào đó tên Minh Hoàng My phải không nhỉ?
Hoàng My: “…” Tôi mới không có mê trai như vậy!
Tay còn lại của Hoàng My đặt lên tay anh như một sự an ủi nhẹ nhàng tình cảm, môi cong lên cười, dịu dàng nói:
- Không sao, không sao. Chỉ cần cậu nhớ đến tôi là được rồi.
Nghe giọng nói trong veo của Hoàng My, ba người kia có vẻ khá ngạc nhiên, không nghĩ đến lại nghe giọng của một cô gái trẻ đến vậy. Họ nãy giờ cũng khá đề phòng cô vì màu sắc hào quang của cô trắng tinh, sáng lấp lánh như một cái bóng đèn di động vậy, chỉ khác một điều là cô không soi sáng được thôi. Trường hợp này là trường hợp hào quang trắng đầu tiên mà họ thấy.
Ân Bạch có vẻ đã bình tĩnh lại, chợt nhìn sang ba người kia vẫn đang nhìn chằm chằm mình, anh vội buông tay cô ra rồi ngồi khép nép, giống như có cảm giác mình vừa làm điều gì kì quặc.
- Cậu không cần lo, chúng tôi có thể nhìn thấy hào quang của cô ấy.
Kha Hồ cười cười, tay còn đang rửa đĩa và dụng cụ ăn uống Ân Bạch vừa dùng. Nói bằng một giọng điệu như kiểu: “Tôi thừa biết chuyện cậu có bạn gái rồi!” vậy.
- Các người có thể nhìn thấy sao?
Ân Bạch dường như rất ngạc nhiên, lần đầu anh ta gặp được những người giống như mình, kích động là điều không thể tránh khỏi. Nhưng cậu dường như cũng là một người thông minh, nhanh chóng nhận ra một thông tin khác.
- Hào quang là gì?
- Chúng tôi không thấy được hình dáng ngoại hình của cô ấy, chỉ thấy một cái bóng màu trắng thôi! Cậu cũng vậy sao? - Phương Tuệ Mẫn lên tiếng giải thích.
- Không phải…cô ấy có mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh, còn đang mặc váy màu trắng nữa. Cô ấy không phải cái bóng trắng…