Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Chương 83: Tiểu Thư Nhỏ Và Chàng Quản Gia 8






- Được rồi! Con vẫn còn nhỏ! Bốn năm nữa con mới đủ tuổi! Việc cần nhất bây ngờ là phải bình tĩnh! - Hoàng My lên tiếng trấn an mọi người.

- Bình tĩnh thì có thể nhưng để ngăn lễ đính hôn ngày mai là điều không thể! - Chiến Thành lấy tay xoa huyệt thái dương.

- Thôi mệt quá! Nghỉ đi! Nãy giờ diễn vai căng thẳng mệt muốn chết đây này! - Hoàng Long thả lỏng dựa vào ghế than thở.

- Thật luôn ấy! Diễn mà muốn tăng xông luôn rồi! - Hoàng Thư đặt ly nước ép lên bàn rồi dùng tay phẩy phẩy quạt.

- Khi không lại rảnh rỗi diễn cái gì đâu! Con đi chơi đây! - Hoàng My đứng dậy rồi cầm tay Đoàn Huy kéo ra ngoài.

Thế là hai nam nữ chính của chúng ta đi chơi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hôm nay Hoàng My mặc một chiếc đầm vintage cổ điển màu vàng nhạt.


Mái tóc đen được cài thêm một chiếc cài tóc hình hoa Hướng Dương xinh xinh.

Đôi giày thấp gót cùng màu với váy làm cô trở nên xinh đẹp đáng yêu nhưng không kém phần cao quý.

Đoàn Huy thì vẫn là bộ đồ quản gia đuôi tôm màu đen sang trọng.

Dù là quản gia nhưng trên người anh toát ra khí chất bao trùm mọi thứ xung quanh khi đứng cạnh cô chủ nhỏ của mình.

Hoàng My và Đoàn Huy đi đến chợ buôn bán.

Nói chợ cũng không phải, nơi này là một dãy các cửa hàng kinh doanh.

Mọi người ở đấy rất niềm nở đón tiếp các vị khách mua hàng của mình.

Đang đi vòng vòng thì bỗng chiếc nhẫn mang viên đá màu đỏ xuất hiện trên ngón tay cô.

Cô cảm nhận được một thứ gì đó đang đi từ ngón tay vào người thì nhìn chiếc nhẫn đó.

Chiếc nhẫn bạc có lẽ đã được điêu khắc tỉ mỉ khi vòng nhẫn rất sang trọng.

Viên đá hình thoi xinh đẹp giống như đôi mắt pha lê đỏ của cô vậy.

Cô nhìn nó một lúc rồi hạ tay xuống, nhếch miệng cười khẽ.

- Thừa kế sao?! Đồ chơi vô vị!
Đi lang thang với Đoàn Huy trên con đường mòn.

Hoàng My nhìn hết cái này rồi đến cái kia.

- Tiểu thư! Người không muốn mua một thứ gì sao?! - Đoàn Huy cười bất lực.


- Không có cái gì đáng mua cả! Không phải cứ thấy đẹp là vung tiền được! - Hoàng My lắc đầu.

- Này cháu bé! - Giọng nói của một người lớn tuổi vang lên phía sau cô.

- Dạ?! - Hoàng My trở lại vẻ ngây thơ ban đầu, cô quay sang nhìn bà lão.

- Cháu không chọn được cho mình thứ gì sao? - Bà ấy cười phúc hậu.

- Dạ vâng! - Hoàng My gật gật cái đầu nhỏ.

- Ta có cái này hay lắm! Cháu có muốn xem không? - Bà lão vẫn cười hiền từ như thế.

- Cái gì vậy ạ?! - Hoàng My chớp chớp mắt.

- Đây là một đôi vòng tay kết nối! Chỉ cần cháu đeo chiếc vòng còn lại có người nào thì người đó sẽ luôn ở bên cháu! Nếu cháu chết thì cũng chết cùng cháu! - Bà lão đeo một chiếc vòng bạc vào tay Hoàng My rồi đặt vào tay cô một chiếc vòng giống vậy.

- Thật sao ạ?!! - Mắt Hoàng My sáng rực lên.

- Đúng vậy! - Bà lão gật gù.

- Ta cho cháu cặp vòng này và nếu cháu đã đeo nó cho người nào thì sẽ không thể tháo ra được nữa! Nhớ lấy lời ta nói mà cân nhắc kĩ! - Bà lão lùi lại rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

- Được rồi! Về nhà thôi! - Hoàng My quay sang Đoàn Huy cười.

Về đến nhà, cô đã lăn trên giường nhìn chiếc vòng bạc kia.

Chiếc vòng trên tay cô bằng một cách thần kì nào đó đã nhỏ hơn, vừa tay của cô, không thể tháo ra được.

- Bảo bối à! Em đã lớn rồi đó! - Đoàn Huy cười chọc ghẹo.


- Đoàn Huy! - Hoàng My không mấy bận tâm đến lời chọc ghẹo của anh mà kêu lên.

- Anh đây! - Đoàn Huy cũng chỉ cười mà đáp lại.

- Anh nghĩ tôi nên đeo chiếc vòng này cho ai?! - Cô quay sang hỏi.

- Một người quan trọng với bảo bối chăng?! - Đoàn Huy rũ mi mắt, nụ cười trên môi vẫn không tắt mà rót trà vào tách cho cô.

- Một người quan trọng sao? - Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi.

Cô không muốn nghĩ nữa! Nghĩ chỉ làm tốn thêm thời gian và chẳng được gì cả.

Có lẽ từ trong thâm tâm của cô đã hiện lên một cái tên quen thuộc rồi!
- Vậy...chiếc vòng này từ giờ sẽ là của anh! - Hoàng My nhẹ nhàng đeo chiếc vòng bạc vào cổ tay Đoàn Huy.

- Bảo bối...! - Đoàn Huy mở to mắt nhìn cô.

____________________
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ tư, ngày 29 tháng 7 năm 2020
Thời gian đăng: 6 giờ
Thời gian hoàn thành: 23 giờ 46 phút(hôm trước)
Ad vẫn cố gắng ra chương đều đều cho độc giả mà ad đã thành loài vật mình yêu thích rồi! Mặc dù yêu thích nhưng ad không muốn thành gấu trúc một tí nào cả!! Ad đã không được đẹp rồi mà bây giờ còn xấu hơn!!! Thặc là đau lòng!!!!