Cùng Thú Triền Miên

Chương 49: Trở về



"Chậm mộ chút? Nếu anh chậm nữa thì bọn họ đợi không kịp rồi!" Arthur tựa đầu vào người Đường Lâm, giọng nói nặng nề tràn đầy dụ hoặc, nâng cao chân cô lên, để lộ nơi u mật của cô một cách thản nhiên trước mắt ba người kia. Hắn cúi đầu, gặm gò núi trắng tinh, liếm mút lấy quả nho chín mọng, khiến người cô không khỏi cong lên. Mùi vị tiêu hồn vương vấn trong phòng, chọc cho Đường Lâm không kiềm được mà càng kêu to.

"Ừm ư!"

Đột nhiên xuất hiện co rút, vặn tới nỗi người Arthur cứng đờ, mồ hôi nóng hổi lớn bằng hạt đậu chảy xuôi trên mặt, nhỏ xuống không ngừng. Hắn không để ý tới tiếng kêu to của Đường Lâm, khóe môi nhếch lên thành nụ cười uể oải, tay vuốt ve nơi u cốc thần bí, thăm dò bí ẩn trong đó. Lực ở eo tăng lên không ngừng, từng hồi tiếng thở hổn hển bị đè nén khiến không khí như đông lại. Tại nơi yêu diễm không ngừng thấm ra càng nhiều chất lỏng.

Ngón tay dính đầy chất lỏng dò vào dũng đạo chật hẹp, nghênh hợp với lực đánh vào không ngừng, trêu chọc hoa hạch phấn nộn, hài lòng nghe tiếng thở gấp đầy ham muốn khó nhịn của Đường Lâm.

"Ừ, chậm một chút, không được •••••• "

Nghe tiếng rên rỉ của Đường Lâm, ba người kia cũng không khá hơn chút nào, trên trán đã sớm toát mồ hôi hột do kiềm chế đã lâu. Thứ bên dưới đã căng cứng tới cực điểm. Thấy người Arthur cứng đờ, bỗng run run mấy cái, sau đó xụi lơ, dựa vào Đường Lâm thở dốc dồn dập, Da La ra tay trước. Hắn kéo mạnh hai chân Đường Lâm để cô kẹp lấy mình, để hai người dán sát vào nhau. Bả vai bị trật khớp của hắn đã sớm được Lord nắn lại. Hắn rút tay ra, đỡ lấy cây gậy đã lộ rõ gân xanh, đẩy thật mạnh vào trong, chìm vào hoa hành ướt đẫm ngay lập tức.

Tiến lên mãnh liệt, vật to lớn rất mạnh đang qua lại ở nơi u tĩnh với sức lực vừa nhanh vừa mạnh, khóe miệng nhếch lên thành đường cong thỏa mãn. Hắn nhanh chóng vận động, đồng thời bàn tay to cũng không quên chạy trên người Đường Lâm.

"A! Không được, Da La, nhanh quá •••••• ưm, ưm!" Da La chết tiệt, không hổ là dã thú. Rõ ràng trước đây không lâu vừa bị thương, sao thể lực còn tốt như vậy chứ? Đôi mắt hơi khép của cô đối mắt với đồng tử đỏ như máy của Bối Lý và Lord bên cạnh, người không khỏi run lên, vô cùng ai oán mà thầm thì.

"Lâm cảm thấy anh thế nào? Có phải tốt hơn Arthur không? Có phải có thể thỏa mãn em hơn hắn không?" Dứt lời, một thứ nóng như lửa khác chộn rộn ở chỗ cái mông tròn lẳn của cô, thăm dò gì đó. Người Đường Lâm bỗng đơ ra, đầu đầy vạch đen.

Chợt liếc thấy hành động này của Da La, đáy mắt Lord tràn đầy để ý, "Da La đừng quên chúng tôi vẫn chờ, nếu không muốn thứ đồ chơi này thiếu mất một cây thì anh đừng ngại thử một chút xem."

Động tác thăm dò của Da La cứng đờ, cảm nhận được một ánh mắt âm hàn được phóng ra từ Lord, lưỡi dao trong tay tỏa sáng, nhất là có một tính toán không thành lời nào với thứ đồ chơi bên dưới của hắn. Lập tức, hắn lạnh run người, lực tiến lên nặng hơn, "Dừng! Đây là các anh ghen tỵ." Dứt lời, eo khẽ uốn một cái, thứ nổi gân xanh trong người Đường Lâm va chạm mãnh liệt. Chống lại ánh mắt của Lord, miệng lưới và tay mang theo sự mê hoặc vô cùng mà trêu chọc, xoa nắn thân thể Đường Lâm. Khuôn mặt tà mị tràn đầy ý cười, giọng điệu vô cùng đáng đánh đòn.

Da La còn chưa xong thì Lord đã dùng lực lớn nhấc Đường Lâm lên, nháy mắt với Bối Lý, đè cô xuống thứ đang ngẩng cao đầu của Bối lý. Nghe hai người phát ra tiếng hít khí đầy thỏa mãn, tay hắn từ từ chạy trên người Đường Lâm. Một màn dâm mị này rơi vào mắt Arthur và Da La, không thể nghi ngờ gì là đang thêm dầu vào lửa. Dục hỏa vừa phát ra vọt lên ngay lập tức. Đồng tử đỏ như lửa gần như lồi ra ngoài. Da La chưa được ăn no liếm môi, rục rịch định tiến lên, nhìn Arthur cũng nóng lòng muốn thử ở đối diện, đáy mắt bắt đầu bốc lên ngọn lửa hừng hực.

Họ nhìn nhau rồi đi về phía Đường Lâm. Lord thấy thế cũng không cản trở. Có thể hóa thành hình thú thành công, đương nhiên Lâm có thể tiếp nhận tình yêu của bọn họ ••••••

"Các anh định làm gì?" Đường Lâm ngạc nhiên mà nhìn mấy người vây tới, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc thay đổi, trong mắt không kiềm được chút sợ hãi và chút chùn bước. Bọn sắc lang này, cô là người đó! Làm vậy sẽ chết người mất!

"Lâm, em biết mà. Yên tâm, phải tin tưởng bọn anh sẽ cho em vui vẻ. Có thể biến thành hình thú thành công thì em có thể chịu đựng được mấy người bọn anh. Mùi của bạo long còn chưa tan đi, những dã thú khác sẽ không tới đây xâm chiếm nhanh vậy đâu. Chúng ta có ít nhất ba ngày." Lord kề sát lại tai Đường Lâm, khẽ liếm lấy vành tai cô, giọng nói trầm thấp đậm đà như rượu ủ lâu năm, lúc này vào tai Đường Lâm không thể nghi ngờ gì là tiếng sấm rền kinh thiên. Cô giãy giụa, Bối Lý ở phía dưới như nhận ra ý định lui bước của cô, lực tiến lên càng nặng hơn.

Mặt trời dần lặn về tây ở ngoài hang, ráng đỏ nhàn nhạt nhuộm đầy chân trời, mà lúc này, trong hang xuân sắc tràn đầy ••••••

Xoa cái eo đau đớn, Đường Lâm cắn răng nghiến lợi mà nhìn mấy người vô liêm sỉ chằm chằm. Cô vô lực nhũn người dựa vào Da La. Những người này đã hóa thành hình thú, trong tay cầm thịt bạo long đã được mổ ra, chạy như bay về phía bộ lạc.

Da La vừa ôm Đường Lâm trong lòng, một tay không ngừng gạt cành cây, theo sát mấy người khác. Bọn họ rời khỏi bộ lạc đã gần mười ngày. Đường Lâm không khỏi hơi lo lắng cục cưng khó chịu. Mọi người trong bộ lạc chắc cũng sốt ruột không thôi. Ai ngờ mấy người này lại không an phận, suốt ba ngày không thả cô xuống. Dù cho đã bôi thuốc của Lord nhưng u kính vẫn hơi khó chịu, tinh thần cũng hơi uể oải.

"Lâm thế này có sao không?" Da La lo lắng mà nhìn Đường Lâm yếu ớt mệt mỏi trong lòng. Nếu là bình thường Lâm đã sớm nổi giận. Nhưng lúc này cô lại vô lực dựa vào lòng hắn. Thậm chí Da La còn nghi ngờ chỉ cần hắn buông tay thì bất cứ lúc nào Lâm cũng có thể rơi xuống từ trong ngực hắn.

Lord dừng bước chân đang chạy như bay lại, liếc nhìn Đường Lâm đang buồn ngủ trong lòng Da La, "Không sao đâu. Khụ! Mấy ngày nay hơi quá mức chút. Lâm vừa trải qua thay đổi, khó tránh khỏi hơi hư nhược. Về nghỉ ngơi vài ngày thật tốt là được."

Nghe Lord nói vậy, mọi người cũng thoáng yên tâm không ít. Tuy Da La không hóa thành hình thú nhưng tốc độ cũng không chậm hơn những người khác. Vốn là hành trình năm ngày bị bọn họ lqđ giảm xuống thành hai ngày. Hai ngày này Đường Lâm vẫn luôn nghỉ ngơi, thật giống như sức khỏe bị cạn kiệu. Mấy người Lord nhìn trong mắt, gấp trong lòng.

Trong hơn mười ngày này, ngày nào mấy người Joss cũng quanh quẩn ở cổng bộ lạc, ngóng về chỗ không rõ nơi phương xa, chờ đoàn người Arthur trở về. Nhìn cục cưng chỉ vài ngày đã gầy một vòng, sự lo lắng nơi đáy mắt họ càng sâu. Vành thâm dưới mắt rất đậm nhưng những người khác cũng không đi đâu. Những ngày qua bộ lạc cũng không ra ngoài đi săn, đều ở đây chờ đoàn người Arthur. Họ rối rít xoa tay định tới phía tây, may mà Horry vẫn ngăn cản quát mắng mọi người chớ làm loạn. Lần đi săn này khác với những lần trước, chỉ có thể để tự bọn Arthur hoàn thành.

"Horry, anh nói xem phải làm sao bây giờ? Mấy ngày này cục cưng không ăn không uống, phải làm sao đây? Nếu Lâm về thấy cục cưng không ăn không uống, phải làm sao đây? Nếu Lâm về thấy cục cưng thế này chắc chắn đau lòng lắm." Joss vuốt ve khuôn mặt càng ngày càng gầy cục cưng, nước mắt lập tức tràn đầy vành mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng hào trắng nõn bây giờ như chỉ còn da bọc xương, môi cũng khô khốc. Cũng may mà Kama nhắc cô dùng vải thô thấm nước, làm ướt môi cục cưng, nếu không cô còn thật không biết nên làm thế nào cho phải.

Lâm giao cục cưng cho cô chăm sóc, nhưng hôm nay cục cưng lại biên thành thế này, không chỉ có cô sốt ruột mà những người khác trong bộ lạc cũng vô cùng lo lắng. Bọn họ tin chắc thiên tính mẹ con như xương với thịt. Cục cưng thế này chắc chắn Đường Lâm cũng không được tốt. Lúc đầu cô nên để những giống đực khác trong bộ lạc đi cùng Lâm.

"Vẫn không ăn à?" Horry xoa xoa tay, nhìn quả sữa trong tay Kama. Tiếng khóc của cục cưng cũng khô khốc khàn khàn, thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở rất khẽ, có thể khiến người ta thương tận đáy lòng.

Kama lắc đầu, dùng đũa gỗ quấn chút vải thô, thấm chút nước quả sữa lên đôi môi khô khốc tới tróc da của cục cưng. Chắc là cục cưng đói quá, vươn đầu lưỡi tròn tròn liếm vải thô. Thấy cảnh này, Kama bỗng hưng phấn mà khóc lên. Mọi người khiêng ghế gỗ tới, để Joss ngồi xuống, Kama thì chấm nước quả sữa thật cẩn thận.

"Tốt quá! Cuối cùng cục cưng đã ăn một chút rồi." Joss mừng như điên, ôm cục cưng thật cẩn thận. Sau khi Kama đút được hơn nửa quả sữa cho cục cưng thì nó mới coi như yên lặng lại, không ồn ào nữa mà ngoan ngoãn ngủ say, một tay nắm một lọn tóc xõa xuống của Joss, cái đuôi ở sau mông cũng hoạt bát không ít, cuốn lên tay Joss, thỉnh thoảng quét đuôi qua tay cô.

"Về rồi! Bọn Arthur về rồi!"

Bỗng phía trước có một tiếng rống to, mọi người đứng bật dậy, nhìn vài chấm đen từ phía tây, xuất hiện trước mặt mọi người từ xa tới gần.

Da La ôm Đường Lâm chạy vào bộ lạc đầu tiên, mấy người khác cũng không cam chịu yếu thế mà vác con mồi chạy vào. Đường Lâm mở mắt, dựa vào Da La, chân còn hơi nhũn, nhìn lướt qua bốn phía, hỏi thăm: "Cục cưng, cục cưng ở đâu?" Mọi người nghe câu hỏi của Đường Lâm thì ào ào tản ra để Joss đi tới từ phía sau, ôm cục cưng tới trước mặt cô.

"Không biết xảy ra chuyện gì mà muội vừa đi cục cưng liền không ăn không uống, khóc không ngừng, người cũng gầy một vòng lớn. Vừa mới chịu ăn chút quả sữa, ngủ rồi." Joss đau lòng mà ôm lấy cục cưng, đưa cho Đường Lâm. Những ngày qua vẫn luôn chấm chút thức ăn đút cho nó nhưng tiểu tử không phối hợp. Chỉ hơn mầy mười ngày ngắn ngủi mà đã gầy một vòng lớn.

Nhìn cục cưng gầy gò trong lòng, khuôn mặt hồng hào không chút thịt, cái miệng đáng yêu vì bị tróc da nên hơi có tia máu. Tựa như ngửi được mùi hương quen thuộc, nó cọ vào lòng Đường Lâm lập tức há miệng định bú sữa. Thấy vậy vành mắt Đường Lâm không khỏi hơi đỏ, hung dữ mà liếc Da La một cái. Thấy thế, Da La ôm Đường Lâm, khẽ gật đầu với những người khác, chạy về phía nhà gỗ.

Cô nhanh chóng cởi vải thô nửa trên người ra, để lộ gò núi trắng muốt, đóa hồng mai căng đau đã tiết ra sữa thấm ướt vải thô, tạo thành một vòng ẩm ướt. Ngửi mùi sữa quen thuộc, cục cưng nhanh chóng mở miệng cắn lấy, bú mút vô cùng vui vẻ.

Lúc đi tới nhà gỗ thì Dạ La cẩn thận đặt Đường Lâm trong lòng xuống, nhìn cục cưng gầy gò, không khỏi mang theo chút đau lòng. Phải trách bọn họ quá chậm, nếu không thì cục cưng cũng sẽ không như vậy.

"Anh đi đưa máu bạo long cho Horry, đợi lát nữa để mọi người trong bộ lạc chuẩn bị, sau đó cử hành lễ thử thách dũng sĩ cho cục cưng." Máu bạo long chỉ là một trong các thứ cần thiết. Bọn họ còn phải ra ngoài bắt một con dã thú, giết nó ngay trước mặt cục cưng, dùng máu nóng của dã thú làm lễ mở đường làm dũng sĩ cho cục cưng.

"Cục cưng thế này có sao không?" Nhìn cục cưng yếu ớt trong lòng, Đường Lâm không khỏi có thêm chút lo lắng. Tay cô khẽ vuốt khuôn mặt gầy nhom của cục cưng, trên mặt tràn đầy lo lắng.

"Dũng sĩ không được lùi bước. Đây là con đường cục cưng phải đi, chúng ta không thể tham gia. Ở đại lục này là cá lớn nuốt cá bé. Em cũng không mong sau này cục cưng luôn phải sống dưới sự che chở của chúng ta chứ!" Lúc Da La nói tới đây thì vẻ mặt vô cùng nghiêm túc chứ không tùy tiện như bình thường. Cục cưng trong lòng như nhận ra Đường Lâm lo lắng, mở mắt ra, an ủi cảm xúc nôn nóng của cô, đối mắt với Da La không chút sợ hãi.