Cùng Tinh Đi Vào Giấc Mơ – Nịnh Phong Tử

Chương 2



Nửa nài nỉ nửa lôi kéo cậu về chỗ ở của mình, Trang Du Mộng bắt đầu cảm thấy may mắn vì nhà mình cách bãi biển không xa, nếu không có lẽ cô đã lấy oán báo ơn, mặc kệ người nọ chìm trong nước biển lạnh băng.

Người con trai cao lớn, tráng kiệt, khi nằm trên giường cô co quắp lại trong có vẻ yếu ớt, khuôn mặt vốn đã trắng sáng nay lại càng tái nhợt hơn. Trang Du Mộng cho rằng cậu ngâm mình trong nước lâu nên sinh bỆnh, vội đi lấy nước nóng, chuẩn bị cho cậu để uống làm ấm người.

Nhưng cậu không nhận lòng tốt của cô, nhìn ly nước đang bốc khói quay đầu sang một bên, nhíu mày cắn chặt môi dưới, dáng vẻ thật sự đáng thương.

“Uống một ít nước nóng sẽ ấm hơn.”

Trang Du Mộng dùng lời nói thuyết phục, biết cậu ta có thể đang trong thời kỳ nổi loạn, hoặc trong lòng đang đề phòng cô nên cũng không khó chịu hay nổi giận trước phản ứng của cậu.

Tuy rằng cô ghét làm một bà mẹ già, nhưng dù sao thì cậu cũng cứu cô một mạng, nợ nhân tình phải đền đáp.

Chàng trai vẫn mặc kệ, cô thở dài đặt cốc nước sang một bên, nhìn dáng vẻ ngượng nghịu của cậu rất thú vị. Lặng lẽ đưa tay ra, Trang Du Mộng nhẹ nhàng vuốt ve trán và lọn tóc của cậu, như là đang an ủi sự khó chịu bị ốm của cậu.

Cảm giác ấm áp và mềm mại truyền từ trán vào trong đầu, mang theo một chút cảm xúc thoải mái. Thân hình cậu cứng đờ, nhanh chóng quay đầu né tránh tay cô, đôi mắt đen đầy oán hận nhìn cô.

Người phụ nữ này không biết rằng không thể tùy tiện chạm vào trán của cá voi trắng sao?

Cánh tay Trang Du Mộng ngừng lại giữa không trung, kìm nén sự không vui trong lòng, thu tay lại. Cô vất vả lắm mới dựng lên hình tượng người mẹ hiền, cuối cùng cũng bị cậu đánh bay không thương tiếc.

“Cậu! Thôi, nằm nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy nữa.”

Nói xong, cô tức giận đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, để mặc cậu một mình khôi phục sự bình tĩnh. Nhưng khi tay cô cầm lấy tay nắm cửa, giọng nói yếu ớt mỏng manh vang lên từ phía sau khiến cô không khỏi mềm lòng.

Cậu nói cậu đói bụng.

“Cậu đợi chút, tôi đi làm đồ ăn cho cậu.”

Trong tủ lạnh rất nhiều đồ dự trữ, Trang Du Mộng nhanh chóng nấu cho cậu một ít mì ống, chiên một miếng bít tết chất lượng tốt, bận bịu một lúc khiến cô cũng đói đến mất hồn mất vía.

Trong khi cô đang nấu ăn, cậu thiếu niên nhìn quanh phòng cô, giấy dán tường màu lam nhạt với đủ hình thù màu sắc các sinh vật biển. Trên bỆ cửa sổ có treo một số dây trang trí bằng vỏ sò, được làm thủ công rất tinh xảo, khi gió biển thổi vào, các dây vỏ sò sẽ va vào nhau và phát ra âm vang thanh thuý rõ ràng.

Đôi mày nhíu chặt lại của cậu giãn ra một chút, cảm thấy trang trí trong căn phòng này rất hợp ý cậu.

Mùi thức ăn thoang thoảng từ bếp bay đến tận giường phòng ngủ, thấy người phụ nữ bưng đĩa bò bít tết bước vào với nụ cười trên mặt, chàng trai có biểu hiện quái dị như nhìn thấy ma.

“Tôi không ăn những thứ này.”

Cậu ngửi ngửi thức ăn trong đĩa, sau đó quay mặt sang một bên, như thể những thứ này là kẻ thù của cậu, liếc mắt một cái khiến cậu nghĩ cũng sợ hãi.

“Vậy thì cậu ăn gì?”

Sự kiên nhẫn của cô bị cậu làm cho sắp cạn kiệt, cho dù tốt bụng và rộng lượng đến đâu, cô cũng không thể chịu được sự khó ở của cậu. Chàng trai trông có vẻ không lớn tuổi lắm, nhưng khẩu khí và dáng vẻ thật ra không hề nhỏ.

“Cá, tôi muốn ăn cá.”

“Nhưng bây giờ trong nhà không có cá. Cậu cố ăn một chút mì được không?” “Tôi chỉ ăn cá.”

Cậu vừa mới bước vào giai đoạn trưởng thành không lâu, một ngày không ăn cá sẽ cảm thấy cả người không chút sức lực, thậm chí không thể dùng sức để bơi ở biển du lịch.

Thấy mềm không được, Trang Du Mộng cũng không dỗ ngọt nữa mà mắng thầm mấy đời nhà cậu. Bưng đĩa lên cắn một miếng thịt bò, cô hằn học nói:

“Vậy thì cậu nhịn đi!”