Vào một ngày chủ nhật đầu đông, Trang Du Mộng chủ động mời Doãn Hằng tới nhà ăn cơm, nói muốn cảm ơn anh từ trước tới nay đã quan tâm giúp đỡ.
Doãn Hằng biết, cô tính sẽ tự đưa ra câu trả lời cho mình, làm rõ điều đó.
Từ lần anh đưa ra đề nghị đó, Trang Du Mộng cũng không cho anh đáp án tức thì, còn cố ý tránh cơ hội tiếp xúc một mình với anh khi ở trong viện nghiên cứu, điều này khiến anh cảm thấy mình quá mức đường đột.
Cho nên lần này cô có lời mời, thế nào anh cũng muốn có câu trả lời, dù tốt hay xấu.
“Đàn anh, anh cũng tới quá sớm rồi, em vừa mới chuẩn bị được một nửa.” Mở cửa mời anh ta vào, Trang Du Mộng đeo tạp dề vừa lúc muốn búi tóc lên,
nói chuyện với giọng điệu và thần thái như thường lỆ không khác biệt lắm, như
thể anh ta chưa phá vỡ phương thức hòa hợp trước đây của họ. Nếu ánh mắt của cô không né tránh mà nói.
Doãn Hằng mỉm cười bước vào cửa, đưa cô viên chocolate trên tay, thuận tiện hỏi cô có cần giúp đỡ không.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đến nhà cô, kể từ khi cô quyết định bắt đầu định cư ở đây, Doãn Hằng thường xuyên giúp cô dọn nhà sửa chữa vài thứ, mà Trang Du Mộng lần nào cũng mời anh ăn cơm với danh nghĩa cảm ơn.
Lúc đó cô thật sự rất muốn cảm ơn anh, nhưng lần này thì sao?
“Không cần, anh không cần đụng tay, cứ đến sô pha chờ em… ừm… ngồi ở ghế cũng được.”
“Được rồi, có gì cần giúp đỡ thì gọi anh”
Sau lần trước làm tình với Lục Tinh, Trang Du Mộng không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái khi ngồi trên ghế sô pha, như là ngồi trên đống lửa thiêu đốt, trong đầu luôn bất giác nhớ lại chuyện d*m loạn ngày đó.
Cô thực sự không thể làm nhiều trò của cá voi trắng nhỏ.
Tuy nhiên, đồ ăn mới chuẩn bị được một nửa, chuông cửa lại lần nữa vang lên, Trang Du Mộng tắt bếp đứng dậy mở cửa, vốn tưởng là chiếc giường mới đặt mấy ngày trước hôm nay giao tới, ngoài ý muốn, người tới lại là thiếu niên mà cô rất quen thuộc.
Cùng túi cá trên tay.
Trang Du Mộng thực sự không ngờ rằng cậu sẽ đến, trước đây cậu sẽ đến đúng giờ vào buổi sáng thứ bảy, điều này khiến Trang Du Mộng sắp xếp hẹn Doãn Hằng vào ngày chủ nhật để tránh bị nghi ngờ. Nhưng ai biết hôm nay cậu đột ngột đến tìm cô, có lẽ là do sáng nay cậu may mắn câu được vài con cá ngừ đại dương vây xanh, muốn gửi cho cô càng sớm càng tốt.
Cậu vô tình biết được rằng Trang Du Mộng rất thích cá ngừ đại dương.
“Sao bây giờ anh lại ở đây? Không ở dưới nước nghỉ ngơi sao? Trên người sao lại có thêm vết thương mới rồi, lại đánh nhau với cá voi sát thủ?”
“Không phải, chỉ là vây đuôi cá ngừ đại dương tương đối nhọn.”
Lục Tinh lẳng lặng đặt túi vào tay cô, đưa mu bàn tay ra sau không cho cô cơ hội nhìn, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh trước lời dạy bảo của bố mẹ che giấu miệng vết thương.
Trang Du Mộng trìu mến vuốt trán cậu vốn định bảo cậu buổi chiều đi tới bờ biển, nhưng mà có lẽ cô đã lãng phí quá nhiều thời gian ở cửa, dẫn tới Doãn Hằng cho rằng có chuyện gì cũng đi tới cửa nhìn xem, đập vào mắt là hình ảnh Trang Du Mộng vuốt ve sườn mặt cậu, nhón chân lên muốn hôn môi cậu.
“Có khách sao?”
Kinh hãi trước những gì anh nói, Trang Du Mộng lập tức bỏ hai tay xuống quay người lại ấp úng, mà một bên người chưa nhận được nụ hôn, Lục Tinh, lại xụ mặt im lặng mà nhìn về phía anh ta.
Lại là vẻ áp bức không thể giải thích được từ biển sâu.
“Đàn anh, em hôm nay… chỉ mời anh tới… Không nghĩ tới…”
“Nếu vậy ở lại dùng bữa cùng nhau đi, Tiểu Mộng, em hẳn cũng nên biết đạo lý tất cả người đến đều là khách.”
Lần thứ hai bày ra vẻ mặt đầy ý cười, tư thế của Doãn Hằng không khác gì chủ nhân của ngôi nhà này. Anh biết rất ít về người thanh niên trước mặt, nhưng khi nghĩ đến thái độ không đơn giản của Trang Du Mộng đối với cậu ta, sự tò mò ghen ghét nơi đáy lòng anh ta lại bắt đầu nổi sóng từng đợt.
Nghe Doãn Hằng nói như vậy, Trang Du Mộng cũng không trốn tránh nữa. Cũng tưởng tượng được bữa ăn này sẽ có bao nhiêu xấu hổ, khó nói ra được điều muốn nói như thế nào, cô thở dài rồi tự nhiên nắm tay chàng trai bước vào nhà, nhưng thật xem nhẹ trong nhà thực tế còn có một người đàn ông khác.
Sau đó ánh mắt Lục Tinh nhìn về phía Doãn Hằng tràn đầy vẻ kiêu ngạo của một đứa trẻ được kẹo.