Dù là nhân viên bảo vệ hay vệ sĩ, cô vẫn có khả năng phân biệt Trước đó, Lệ Hữu Tuấn đã nói với cô rằng biệt thự này do Lục Mặc Thâm đứng tên, có nghĩa đây là một vụ quản thúc trá hình chú Lâm và dì Lâm, nhằm ép Lâm Thúy Vân ra mặt sao?
Nếu là như vậy, anh ta thực sự quá kinh tởm!
“Chú, dì”
Tô Kim Thư không chậm trễ, xoay người nhanh chóng đến bên cạnh dì Lâm.
Chú Lâm lúc này đã ngủ trên xe lăn, mẹ Lâm nhìn thấy Tô Kim Thư với nụ cười nhạt trên môi, bà chậm rãi bước tới: “Kim Thư, cháu đến rồi!”
Bà nhận thấy bụng của Tô Kim Thư đã xẹp xuống, và nét mặt vui mừng đột nhiên xuất hiện: “Cháu sinh rồi hả? Trai hay gái?”
Tô Kim Thư gật đầu, mẹ Lâm dẫn cô đi thẳng đến một mái hiên cách đó không xa.
Từ góc độ này, vừa hay có thể nhìn thấy được cha Lâm.
Tô Kim Thư gật đầu và cười nói: “Vâng, cháu đã sinh một bé trai, không tiện đưa ra ngoài nên hôm nay cháu không đưa đến đây”
Mẹ Lâm cười: “Tốt quá, chắc đứa bé xinh lắm!”
Tô Kim Thư do dự một chút, cuối cùng hơi ngượng ngùng nói: “Dì, chú Lâm, chú ấy…
Trước sự lưỡng lự của Tô Kim Thư, lúc này mẹ Lâm tỏ ra rất bình tĩnh: “Lâm Thị phá sản, ngôi biệt thự đang sống đã bị tòa án phong tỏa. Chú Lâm của cháu quá kích động đến nỗi đổ bệnh cao huyết áp và bệnh tim. May mắn thay, do được đưa đến bệnh viện kịp thời nên không có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe thôi.
Mẹ Lâm trông rất bình tĩnh và điềm tĩnh, như thể bà đang nói về chuyện của người khác.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, ngay lúc cha Lâm ngất đi, mắt bà cũng tối sầm và ngã quy.
xuống đất Sau đó, bà tỉnh dậy và gân như ngất đi vì khóc.
“Dì Lâm, thực xin lỗi, cháu…”
“Không sao đâu. Dì biết cháu và Thúy Vân là bạn thân. Cháu cũng giống như con gái dì vậy. Chuyện này không nói ra, sớm muộn gì cháu cũng biết”
Thái độ của mẹ Lâm rất bình tĩnh: “Thực ra, dì không quan tâm đến những tài sản đó của nhà họ Lâm. Chú Lâm mấy năm nay làm ăn phát đạt, dì đã hưởng phúc đáng được hưởn: ước đó, khổ sở gì dì cũng đã chịu đựng dì chỉ lo lắng một chút về Thúy Vân..”
Ngập ngừng, mẹ Lâm nhanh chóng nẫm tay Tô Kim Thư: “Kim Thư, cháu có biết Thúy Vân ở đâu không?”
Tô Kim Thư sững sờ một lúc, thành thật trả lời: “Dì à, hôm qua cháu gặp cô ấy ở sân bay khi cháu về nước, nhưng chưa nói được câu nào, cô ấy liền đi đuổi theo An Nguyên.”
“An Nguyên…”
Khi nhắc đến con trai mình, bà không khỏi thở dài: “Thắng nhóc đó, từ nhỏ đã bướng binh rồi.
Chuyện này dì không trách nó. Thích một người không sai”
Sau khi hai người trò chuyện chân tình, cuối cùng Tô Kim Thư cũng đã tìm ra được nội dung sự việc một cách thấu đáo.
Hóa ra là sau khi Tô Kim Thư và những.
người khác đến nước Minh Hoàng, Lâm An Nguyên vẫn không về nhà.
Anh ta quyết tâm gặp lại Mộ Vấn An. Dù Lâm Thúy Vân và những người khác có thuyết phục anh ta như thế nào, thậm chí mảng mỏ hay đánh đập, Lâm An Nguyên cũng không nghe, cả người cứ như bị ma nhập, sống chết đòi gặp Mộ Văn An.
Trừ khi chính tai anh ta nghe thấy Mộ Vãn An nói chia tay mình, nếu không, anh ta sẽ không bao giờ từ bỏ!
Người nhà họ Lâm thật sự không còn cách nào khác đành phải để anh ta đi, nhưng không ngờ rằng lần này, Lâm An Nguyên đã đợi được Mộ Vấn An.
Lâm An Nguyên vẫn chặn Mộ Vấn An ở trung tâm mua sắm nơi họ gặp nhau lần đầu.