Lệ Tử Việt nhìn chäm chäm vào những quả ớt màu và cà rốt trong bát của Mộ Nhất Vi với đôi mắt như thiêu đốt. Trước khi cô giáo bách Linh tới, liền cầm bát của cô bé lên.
Cho hết rau vào trong miệng.
Cô giáo Bạch Linh đi tới nhìn thấy một cô bé rất đáng yêu, trong khóe mắt vẫn còn ngấn lệ, thì không khỏi cảm thấy đau lòng Cô ấy ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi thăm cô bé: “Có chuyện gì thế Nhất Vi?”
Mộ Nhất Vi nhìn thấy Lệ Tử Việt đã ăn hết cà rốt và ớt chuông trong bát mình, thì nỗi lo lúc nãy của cô bé cũng đã tan biến hết Nước mắt vẫn chưa khô hết, cô bé cười vui vẻ nói: “Cô Bạch Linh ơi, em vui lắm ạ, em vừa mới quen được một bạn mới.”
“Em giỏi quá, là bạn mới hả em?”
Cô giáo Bạch Linh nhìn xung quanh, chỉ thấy một mình Lệ Tử Việt.
Ánh mắt của cô ấy có chút nghĩ hoặc: “Bạn mới mà em nói chẳng lẽ là…
Mộ Nhất Vi cười tít mắt kéo lấy tay của Lệ Tử Việt gật đầu trả lời: “Đúng rồi ạ, chính là Tử Việt cô ạ “Kh Cô giáo Bạch Linh xém chút nữa thì bị sặc.
Lệ Tử Việt đã chuyển tới trường mầm non này học một thời gian rồi, lúc mới tới cũng có một vài người bạn muốn tới kết bạn với cậu bé, nhưng hầu như tất cả đều bị từ chối một cách lạnh lùng.
Thậm chí còn có những bạn cảm thấy tổn thương vì chuyện này mà đi mách cô giáo.
Lệ Tử Việt luôn chỉ chơi một mình, không ngờ rằng ngay ngày đầu tiên Mộ Nhất Vi đi học đã có thể trở thành bạn của cậu bé rồi Quả nhiên, bây giờ ngay cả trường mầm non cũng đã biến thành một thế giới nhìn mặt để chơi, cô Bạch Linh thở dài không nói gì cả Nhìn cậu bé đang ngậm thức ăn đầy miệng, cô giáo nói: “Tử Việt à, lúc ăn cơm em ăn từ từ thôi chả nghẹn đó nhé!
Sau khi dặn dò cậu bé xong, cô giáo Bạch Linh mới quay người dời đi Mộ Nhất Vi nhìn vào đôi má đang phồng lên của Tử Việt thì không nhịn nổi cười: “Tử Việt, dáng vẻ này của cậu buồn cười thật đấy”
Lệ Tử Việt nhìn chằm chằm cô bé, không biết ai là người khiến cậu bé phải ăn một miệng đồ ăn như vậy, nên mới không thể nói chuyện được. Nếu không, cậu ấy nhất định sẽ phun hết thức ăn trong miệng ra.
Nhờ màn anh hùng cứu mỹ nhân này mà có lẽ Mộ Nhất Vi đã có cảm giác muốn dựa dẫm vào Tử Việt.
Kể từ đó về sau, mỗi ngày đi học,dù là lúc chơi hay lúc học cô bé đều chỉ ngồi cạnh Tử Việt.
Lệ Tử Việt mặc dù không thích, nhưng muốn trốn cũng không trốn khỏi được cục băng dính này.
Đến cuối cùng, cậu bé đành phải coi Nhất Vi như không khí.
Mộ Nhất Vi không hề để ý tới sự lạnh lùng của Lệ Tử Việt, chỉ cần cô bé có đồ chơi, đều sẽ mang tới chơi cùng cậu bé.
Dù Tử Việt vẫn bơ cô bé, nhưng Nhất Vi không hề nản lòng.
Có một hôm, Lệ Tử Việt hỏi cô bé: “Sao mình chưa bao giờ nhìn thấy cha cậu nhỉ?”
Vì Lệ Tử Việt nhớ rằng mỗi lần Nhất Vi đến trường, hình như đều là do bảo mẫu đưa tới.
Nhìn qua kính cửa sổ, dường như có thể thấy mờ mờ hình bóng của một người phụ nữ, người đó có lẽ là mẹ của Mộ Nhất Vĩ Đột nhiên bị hỏi về vấn đề này, Mộ Nhất Vi liền lộ ra vẻ mặt cô đơn hiếm thấy, một lúc lâu sau cô bé mới ngẩng đầu lên, mắt hơi đỏ như: sắp khóc vậy: “Mình cũng không biết, mẹ của mình chỉ nói là cha đang ở một nơi rất xa, lần này mẹ và mình quay về chính là để đợi cha về”
Lệ Tử Việt không nói gì cả, một lúc sau cậu bé mới lên tiếng: “Mình có hai người cha, hai người mẹ đấy, hay là mình chia cho cậu nhé! Cậu thấy sao?”
“Thật à?”
Mộ Nhất Vi liền vui vẻ trở lại và hỏi.
“Tất nhiên là thật rồi, cha nuôi của mình lợi hại lắm, mặc dù mẹ nuôi của mình kinh doanh không giỏi lắm, nhưng mẹ mình lại rất xinh đẹp”