Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 570



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 570: Làm sao có thể quên mất con của mình

Mà lúc đó, bụng của Tống Chỉ Manh đã tròn vo, trông có vẻ cô ấy đã mang thai được tám, chín tháng rồi Tô Kim Thư khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần sau cú sốc cực độ này.

Ánh mắt cô đờ đắn nhìn Lệ Hữu Tuấn, cô thực sự không dám tin vào mắt mình: “Ông xã, anh chắc chắn mắt em không bị hỏng chứ?”

Sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn cũng có chút khó hiểu: “Không có.”

Tô Kim Thư cầm bức ảnh này, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán đang túa ra.

Cô nhanh chóng hồi phục tỉnh thần, gọi bà chủ đến: “Bà chủ, bà mau đến xem thử tấm ảnh này đi!”

Sau khi bà chủ đi qua, cẩn thận cầm bức ảnh lên quan sát một lúc: “Không sai, đây chính là hai người bọn họi”

Tô Kim Thư dường như có chút hoảng sợ quá độ, cô chỉ vào bụng Tống Chỉ Manh: “Vậy, cái… cái bụng này…”

“Người các cô nói là Tống Chỉ Manh sao?”

Bà chủ nghiêng đầu và chăm chú suy nghĩ một lát, sau đó nói một cách vô cùng chắc chắn: “Tôi không thể nhầm được, tôi nhớ rất rõ lúc đó cô ấy có mang thai. Hơn nữa khi đó tôi cũng đang mang thai, hai người còn nói chuyện với nhau, nói rằng ngày dự sinh cũng gần kề nhau!”

“Bà chắc là mình nhớ chính xác chứ?”

“Theo lời cô nói, làm sao tôi có thể nhớ nhầm được! Bởi vì lúc đó tôi cũng sắp sinh, cho nên hai bà bầu cứ đụng phải nhau liền nói chuyện rôm rả, hơn nữa cô ấy cũng rất xinh đẹp, khiến tôi ấn tượng sâu sắc, muốn quên cũng không quên được!”

“Bà chủ, vậy cho tôi hỏi bé nhà bà bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi?”

Bà chủ suy nghĩ học lớp một!”

“Sáu tuổi.”

Tô Kim Thư kinh hoàng nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Không phải đâu…

Bà chủ không khỏi cau mày:“Sáu tuổi, đang không chứ? Làm sao tôi có thể nhớ nhầm tuổi của con trai mình được!”

“ồ, bà chủ cảm ơn bà, tôi không còn điều còn gì hỏi nữa”

Sau khi bà chủ rời đi, Tô Kim Thư mới quay đầu lại nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn: “Em nói cho anh biết, Khúc Thương Ly cũng có một đứa con trai, tên là Khúc Nhất Phàm…”

“Nó cũng sáu tuổi và đang học lớp một?”

Sau khi phát hiện ra việc này, Tô Kim Thư cảm thấy lông tơ của mình đều dựng đứng cả lên: “Ông xã, anh nói xem Khúc Nhất Phàm có phải là con của chị Chỉ Manh và Khúc ảnh đế không Lệ Hữu Tuấn cau màu, nhưng không đưa ra ý kiến gì: “Một người phụ nữ dù có trí nhớ có tệ đến đâu cũng không thể quên được mình đã từng sinh con, đúng không?”

Tô Kim Thư cũng thấy quá kỳ quái, tất nhiên chuyện mang thai cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Mang thai mười tháng, chăm sóc cẩn thận, đứa trẻ vừa mới sinh ra vốn không thể nào rời xa mẹ nó.

Cho dù mới nửa năm đã cai sữa, thì toàn bộ quá trình đó cũng sẽ kéo dài hơn một năm.

Khoảng thời gian dài dằng dặc như vậy, Tống Chỉ Manh không thể nhớ được chút gì sao?

Và còn một tình tiết nữa khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ: Nếu Tống Chỉ Manh thật sự bị mất trí nhớ, tại sao cô ấy chỉ quên mất đoạn ký ức lúc mang thai và sinh con đó?

Tô Kim Thư nhíu mày, suy nghĩ về tính khả thi của việc này: “Anh nói xem chị Chỉ Mạnh có bị mất trí nhớ không?”

“Một thời gian nữa, chị ấy sẽ đến thành phố Ninh Lâm để tham dự một hoạt động kinh doanh, đến lúc đó chúng ta sẽ đến tìm chị ấy nói chuyện, nhân tiện đưa cho chị ấy bức ảnh này để xem chị ấy có thể nhớ được gì không”

“Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy”

Lệ Hữu Tuấn thấy dáng vẻ rối như tơ vò của cô, có chút bất lực nói: “Được rồi, đây là chuyện giữa hai người bọn họ, chúng ta chỉ có trách nhiệm truyền đạt lại. Còn có thể giải quyết hay không thì phải tùy vào bản thân họ.

Em đừng lo lắng chuyện của người khác nữa”

“Chỉ là em có chút tò mò thôi mà!”

“Tò mò như vậy để làm gì? Không biết sự †ò mò có thể giết chết một con mèo sao?”

“Nhưng Tống Chỉ Manh là chị của anh, lẽ nào anh không tò mò chút nào sao?”

“Anh chỉ tò mò đối với em thôi, những người phụ nữ khác đều không có hứng thú”

Lời bày tỏ bất ngờ này khiến trái tim Tô Kim Thư loạn nhịp.

Cô vô thức nhếch khóe miệng: “Anh Lệ, trước khi quen biết em, anh là một người rất lạnh lùng ngang ngạnh, coi trời bằng vung!

Nhưng sau khi quen biết anh, tại sao em lại cảm thấy mỗi một câu anh buột miệng nói ra đều là lời tỏ tình vậy? Anh nói thật với em đi, có phải anh nhân lúc em đang mang thai nên lén luyện tập, chuẩn bị ra ngoài lừa các em gái nhỏ đúng không?”

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!

“Lừa một em gái nhỏ này là đủ rồi! Chồng của em rất bận, không có thời gian đi lừa người khác, rốt cuộc đến thời gian phục vụ bà tổ nhỏ như em cũng không đủ nữa”

Tuy trong lòng Tô Kim Thư rất vui khi nghe thấy điều này, nhưng trên miệng vẫn tỏ vẻ không chịu tha thứ: “Anh nói như vậy, tức là nếu có thời gian, anh sẽ ra ngoài lừa các cô gái khác chứ gì?”

Vừa nói, cô vừa thở phì phì sờ lên bụng mình, tố cáo với bảo bối nhỏ trong bụng: “Bảo bối, con có nghe thấy chưa? Thấy cha con bắt nạt mẹ như vậy, sau này ra ngoài con phải hành hạ cha lại cho mẹ biết chưa!”

Lệ Hữu Tuấn quay đầu sang, ánh mắt quét qua người Tô Kim Thư.

Nhìn thấy cô cúi đầu dịu dàng sờ lên bụng mình, tuy rằng trên mặt cố tình làm ra vẻ hung dữ nhưng khóe miệng vẫn treo trên nụ cười, ánh mắt lại càng vô cùng ôn nhu.

Trái tim Lệ Hữu Tuấn chợt dịu lại, anh buông tay phải ra bóp nhẹ vào má cô: “Đời này có bốn người các em là đủ rồi”

Một sự công kích ngọt ngào khác, nụ cười trên khuôn mặt Tô Kim Thư cũng không che giấu được nữa.

“Phải rồi, anh nói chuyện của em cho anh em rồi sao?”

Việc Tô Kim Thư đề cập đến là việc mình đã mang thai.

Lệ Hữu Tuấn gật đầu thành thật nói: “Ừm”

Tô Kim Thư giật mình sửng sốt: “Cái gì?

Anh đã nói cho anh ấy biết?”

Tiêu rồi, tiêu rồi…

Tô Kim Thư vội vàng lấy điện thoại di động ra: Thảo nào hai ngày nay anh trai cô không gọi điện cho cô, cô cứ nghĩ rằng là do anh ấy quá bận rộn.

Nhưng bây giờ hỏi ra mới biết, là tại vì Lệ Hữu Tuấn đã nói với anh trai về việc mình mang thai.

“Tại sao anh không bàn trước với em?”

Trong khi phàn nàn, Tô Kim Thư vừa lướt tìm số điện thoại của Tô Duy Nam, Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy động tác này của cô, ánh mắt liền lóe lên.

Anh bẻ vô lăng, tấp xe vào lề đường, đang chuẩn bị ngăn cản Tô Kim Thư.

Nhưng động tác của cô nhanh hơn một bước, điện thoại đã được kết nối “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã khóa máy”

Giọng nói lạnh lùng bên kia điện thoại truyền đến, khuôn mặt Tô Kim Thư liền trở nên nhăn nhó.