Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 579



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 579: Lệ Hữu Tuấn, anh dừng tay lại cho em

Thấy Tô Kim Thư đột nhiên trở nên trầm ặc, Nhan Thế Khải đi đến trước mặt cô rồi tha thiết khuyên bảo: “Kim Thư, anh muốn giúp em. Sở dĩ hôm nay anh đến đây tìm em chính là vì chuyện này. Anh vốn dĩ đã không còn mặt mũi nào để gặp em nữa”

Tô Kim Thư ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Đàn anh, anh định giúp em thế nào?”

Nhan Thế Khải do dự một chút, bỗng nhiên như là đã hạ quyết tâm: “Kim Thư, mặc kệ anh ra chủ ý gì cho em thì em phải nhớ rõ, anh là vì tốt cho em, anh tuyệt đối sẽ không hại em!”

Tô Kim Thư tựa như đã đoán được cái gì: “Anh nói đi”

Nhan Thế Khải hơi do dự, y ra một thẻ khám bệnh từ trong túi đưa tới: “Đây là một bệnh viện tư nhân nổi tiếng ở thành phố €, trong này có người quen của anh. Anh dẫn là em tới đó xóa đứa bé, sau này cho dù có.

người muốn hãm hại em thì em cũng có thể mang minh chính đại nói răng suy đoán của bọn họ là giả, em vốn dĩ không hề có thai.”

Sắc mặt Tô Kim Thư tái nhợt, trên khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười nhạt: “Đàn anh, đây là cách mà anh nghĩ giúp em?”

Nhan Thế Khải nhận ra biểu cảm của Tô.

Kim Thư có chút không thích hợp, anh ta liền vội vàng mở miệng giải thích: “Kim Thư em đừng hiểu lầm, bây giờ anh thật sự không có tư tâm gì cả, anh chỉ là không muốn em bị tổn thương rồi lại để lỡ tiền đồ của mình”

Nhưng ai ngờ Nhan Thế Khải lại có phản ứng thế này.

Cô hoảng sợ lùi lại, muốn rút tay mình ra khỏi tay của Nhan Thế Khải.

Nhưng sức lực Nhan Thế Khải quá lớn, Tô Kim Thư căn bản là không cách nào đối chọi với anh ta.

Dù cho cô có giấy dụa thế nào cũng không giãy ra được: “Đàn anh, anh buông tay…”

“Rầm!”

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!

Lời nói của Tô Kim Thư còn chưa rơi xuống thì cánh cửa vốn đang mở hé đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

Cửa bị đá văng mạnh vào tường, sau đó lại bật ngược trở về.

Một màn này đã để lộ ra lửa giận ngập trời của người tới.

Hai người Tô Kim Thư và Nhan Thế Khải dường như bị tiếng động này làm cho sửng sốt, cùng quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy ở cửa có một luồng hơi thở âm trầm mà khủng cha đập vào mặt, từ từ khiến cho áp suất không khí trong căn phòng giảm xuống không độ.

Sau khi Tô Kim Thư nhìn thấy rõ người tới, con ngươi đột nhiên co rụt lại.

Như thể mong muốn sống sót bùng phát trong cơn hoảng loạn tột độ, cô vùng vẫy hai tay của mình ra khỏi tay của Nhan Thế Khải.

Ở cửa, Lệ Hữu Tuấn mặc một thân tây trang màu đen, trong cặp mắt lạnh như băng kia cuồn cuộn nổi lên mưa rền gió dữ.

Gân xanh trên trán anh nổi lên, nằm tay buông thống bên người đã vang lên răng rắc: “Chăm sóc cô ấy cả đời?”

Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn chăm chằm vào Nhan Thế Khải: “Vậy phải nhìn xem, anh còn có cái mạng để sống đến lúc đó hay không đã!”

Giọng của anh vừa rơi xuống, cả người liền bật lên như một con báo, đá thẳng một cú vào bụng của Nhan Tuấn Khải.

“Phụt”“

Nhan Thế Khải bị đá đến nỗi nhổ ra cả nước đắng, cả người bay ngang rồi ngã thật mạnh lên bàn.

“Đàn anh!”

Tô Kim Thư bị kinh sợ, cả người cứng đờ tại chỗ, căn bản là không thể động đậy được.

Lệ Hữu Tuấn trầm mặt, cả người tràn ngập sát khí, đi vài bước đã đến bên cạnh Nhan Thế Khải.

Anh đưa tay túm lấy vạt áo của Nhan Thế vốn dĩ là không để Nhan Thế Khải có cơ hội phản kháng nào, trở tay ra một cú đấm.

Nhan Thế Khải ngã về bên trái, bên khóe miệng lập tức xanh tím một mảnh, còn có cả †ơ máu chảy ra.

Anh ta cứ như thế nửa quỳ trên mặt đất, ôm lấy bụng của mình, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười lạnh không chịu khuất phục: “Ồ, Lệ Hữu Tuấn, anh chính là dựa vào nắm đấm để lấy lòng phụ nữ à?”

“Tôi muốn dùng cái gì để làm hài lòng phụ nữ không quan trọng, quan trọng là hôm nay anh sẽ biết nằm đấm của tôi lợi hại bao nhiêu.”

Lệ Hữu Tuấn lại đá một cú vào bụng của anh ta, ấn anh ta xuống đất.

Một cú đấm, hai cú đấm, ba cú đấm.

Động tác trên tay Lệ Hữu Tuấn càng lúc càng dùng sức, đánh cho nửa mặt của Nhan Thế Khải đều trở nên thâm tím, máu tươi không ngừng trào ra ngoài miệng, vô cùng kinh khủng, “Lệ Hữu Tuấn, anh dừng tay lại cho em!”

Ngay tại lúc anh chuẩn bị ra cú đấm thứ năm thì Tô Kim Thư đột nhiên chạy tới ôm lấy cánh tay của anh, quỳ rạp xuống đất.

Cô sợ tới mức lạnh run, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Mà Nhan Thế Khải tận dụng khoảng trống này để có thời gian thở.

Anh ta đưa tay lau khóe miệng rồi lại nhổ ra một búng máu, hung tợn nhìn chăm chắm vào Lệ Hữu Tuấn: “Tiếp đi, đánh tiếp đi! Không phải anh muốn dùng tiền và quyền cưỡng ép Kim Thư ở bên cạnh anh là được rồi à? Anh đã từng tôn trọng cô ấy chưa?”

“Bây giờ cô ấy còn đang đi học, cô ấy vẫn là một học viên của Đại học Lan Ly! Ngay cả sự nghiệp học tập mà cô ấy mong ước còn chưa hoàn thành, anh lại khiến cho cô ấy mang thai?”

“Anh có biết cô ấy ao ước trở thành một bác sĩ xuất sắc biết bao không? Anh có biết như thế sẽ hủy hoại của cuộc đời của cô ấy hay không? Bản thân cảm thấy đây là yêu à?”

Tô Kim Thư đang ngồi xổm bên cạnh nhanh chóng bị hù chết khiếp: “Đàn anh, anh đừng nói…

Chuyện gì đã xảy ra với hai người đàn ông này vậy, sao chẳng ai chịu nghe cô nói hết thế hả.

Lệ Hữu Tuấn chính là vua của đội đặc chủng, nằm đấm của anh ấy tuyệt đối không phải giỡn chơi.

Mấy cú đấm vừa rồi cũng đã đủ khiến cho Nhan Thế Khải nằm trong bệnh viện tốt nhất mất mấy ngày cũng chưa lành được.

Nhan Thế Khải lạnh lùng cười: “Ông chủ Lệ, mỗi lần anh chỉ cần vừa đụng tới tôi là cảm xúc liền dễ mất không chế dễ như thế. Là chột dạ, hay là không tin tưởng chính mình đây!

Thật ra anh cũng biết anh đổi với Kim Thư vốn dĩ không tốt như anh nghĩ, đúng không?”

Anh ta đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng: “Không phải anh muốn ra tay sao? Vậy hôm nay liền đánh chết tôi đi, nhưng lời cảnh cáo tôi đã nói trước đó, cho dù hôm nay anh có đánh chết tôi thì có thể thế nào? Không có tôi thì cũng sẽ có người đàn ông khác.”

Một câu này của Nhan Thế Khải đã xé rách tia lý trí cuối cùng của Lệ Hữu Tuấn.

Anh gạt tay Tô Kim Thư ra, kéo lấy tay cô đẩy sang bên cạnh.

Bên cạnh Tô Kim Thư không có thứ gì để làm đệm, thân thể nhoáng một cái, nặng nề trượt chân.

Mà bên kia, Lệ Hữu Tuấn giống như một con mãnh thú khát máu lao về phía Nhan Thế Khải Không được, lần này Lệ Hữu Tuấn thật sự tức giận rồi! Còn như vậy nữa thì Nhan Thế Khải sớm muộn gì cũng sẽ bị anh đánh chết.

Tô Kim Thư vội vàng đứng lên muốn đi ngăn cản, nhưng thân thể còn chưa đứng thẳng thì một cơn đau nhói từ mắt cá chân truyền đến.