Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 624



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 624: Chắc chắn cô bị Lệ Hữu Tuấn chiều hư rồi

Nếu không có Tô Kim Thư thì cuộc sống của cô ta chắc chẩn sẽ không trở nên thê thảm như này!

Tô Bích Xuân liếc nhìn cô với ánh mắt tràn ngập đe dọa, dáng vẻ đó như thể đang nói “Tô Kim Thư mày cứ chờ xem! Ngày chết của mày cũng sắp tới rồi, để xem rốt cuộc mày còn có thể kiêu ngạo được bao lâu nữaf’.

Cô ta tỏ ra vô cùng khinh bỉ vòng qua Tô Kim Thư, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt Lệ Hữu Tuấn: “Cậu Lệ, anh đối xử với em gái em thật tốt, tốt đến mức khiến em cũng phải cảm thấy vừa ghen tị lại ngưỡng mộ đó!”

Gân xanh trên trán Tô Kim Thư nhịn không được muốn nhảy dựng lên.

Nhưng vẻ mặt của Lệ Hữu Tuấn lại không hề thay đổi, chỉ là khóe miệng vẫn luôn nhếch lên như vậy, trong ánh mắt ẩn chứa sự châm chọc cùng với coi thường.

Thấy Lệ Hữu Tuấn không đáp lại lời mình, Tô Bích Xuân vẫn không hề cảm thấy xấu hổ.

Cô ta tự mình ngồi xuống chiếc ghế sô pha làm bãng da thật trong phòng khách, rồi lười biếng nói: “Cậu Lệ, anh sẽ nghĩ sao nếu như có một ngày người phụ nữ mà anh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, lại có mối quan hệ mập mờ không rõ với người đàn ông khác ở sau lưng anh thì giờ anh định xử lý như thế nào vậy?”

“Chứng cứ?”

“Đúng vậy chính là chứng cứt! Trong tay em chính là bằng chứng cho thấy Tô Kim Thư là một người phụ nữ lắng lơ, lăng loàn trắc nết!”

Vừa nói cô ta vừa nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, tay chân nhanh nhẹn tua đến một đoạn ghi âm Cô ta bấm vào nút tua mở ghi âm với vẻ mặt đầy đắc ý rồi tỏ ra vô cùng khinh thường nhìn Tô Kim Thư: Cậu Lệ, có lẽ anh vẫn còn chưa biết nhỉ?

Gần đây mỗi ngày em đều đi theo sau Lệ Hạo Nhân cho nên hầu như đều biết khoảng thời gian này cậu ta đã làm những chuyện gì.”

Khi Tô Bích Xuân vừa nhắc đến tên Lệ Hạo.

Nhân, khuôn mặt xinh đẹp kia của Tô Kim Thư trở nên hơi tái nhợt.

Vẻ hoảng sợ chợt hiện thoáng qua trong mắt cô, tuy rằng Lệ Hữu Tuấn không trông thấy nhưng Tô Bích Xuân lại tinh ý thấy được.

Cô ta bật cười đầy lạnh lùng, Tô Kim Thư mày đúng là con khốn lắng lơ!

Mày không biết quý trọng một người đàn ông tốt như Lệ Hữu Tuấn thì thôi lại đi nhung nhớ đến tên tài xế kiêm vệ sĩ của anh ấy?

Ánh mắt cũng quá kém đi!

Đúng lúc này, từng đợt âm thanh ái muội mơ hồ phát ra từ chiếc điện thoại di động của Tô Bích Xuân.

Vẻ mặt cô ta trở nên cứng đờ rồi nhanh chóng nhấn nút tạm dừng.

Xong rồi! Lúc bí mật ghi âm, cô ta đang làm chuyện đáng xấu hổ với cấp dưới của Lệ Hạo Nhân Khuôn mặt Tô Bích Xuân đỏ bừng, vừa ngẩng đầu lên thì đã trông thấy vẻ khinh thường nồng đậm trong mắt Lệ Hữu Tuấn.

“Cô Tô, nếu cô đến đây là để cố ý cho tôi nghe chương trình phát sóng trực tiếp của cô vậy thì vẫn nên thôi đi, tôi thật sự không có hứng thú nào cả” Lệ Hữu Tuấn thờ ơ lên tiếng.

Tô Bích Xuân sốt ruột đến mức khuôn mặt đỏ ửng lan tới tận cổ, vội vàng mở miệng giải thích: “Không, không phải như vậy, đây chỉ là hiểu lầm”

Vì vậy cô ta vội vàng tua lại ghi âm đó tới đoạn sau một chút.

Sau cuộc mây mưa, bên trong điện thoại quả nhiên vang lên đoạn trò chuyện của một đôi nam nữ: “Đúng rồi anh Lưu, cậu Lệ gần đây đang bận chuyện gì vậy?”

Đây là giọng nói của Tô Bích Xuân.

Lệ Hữu Tuấn cũng biết đến người mà cô 1a gọi là anh Lưu kia, đó là một trong những cấp dưới của Lệ Hạo Nhân.

“Còn chẳng phải là một chút chuyện lộn xôn kia sao? Nhưng nhắc tới mới nhớ hình như gần đây cậu Lệ đã gây ra một số rắc rối, đắc tội đến người nào đó.”

“Vậy anh hãy kể cho em nghe đi mà, rốt cuộc là có chuyện gì có thể gây phiền toái cho cậu ta vậy?”

“Em đã từng nghe nói về Lệ Hữu Tuấn chưa?”

“Tất nhiên là biết rồi”

“Gần đây không hiểu sao người vệ sĩ ở bên cạnh Lệ Hữu Tuấn đã xảy ra chuyện gì, đầu óc có bệnh không chỉ tự mình đột nhập vào.

Skynet, mà anh ta còn đi chợ đen mua vũ khí với giá cao. Cả hai chuyện này hình như đều đổ lên đầu của sếp bọn anh, cho nên cậu ta đang bận lau mông cho họ, vì thế khoảng thời gian này rất hay bực bội, còn em chắc chắn không cẩn thận đụng vào họng súng của cậu ta rồi!”

Giọng Tô Bích Xuân bất chợt thay đổi tỏ ra có chút lo lắng: “Vậy thì…anh có biết tại sao người vệ sĩ kia lại muốn đột nhập Skynet hơn nữa còn đi chợ đen mua vũ khí không? Chẳng lẽ không phải anh ta làm những việc này theo lệnh của cậu cả Lệ hả?”

“Hừ, nếu thật sự là do cậu Lệ đưa ra chỉ thị thì sếp của bọn anh cũng không cần phải lo lắng về điều đó. Lúc trước anh cũng nghe thấy cậu †a gửi mấy câu cẵn nhãn, nói rãng người vệ sĩ kia có suy nghĩ không nên có với người phụ nữ của cậu cả Lệ, cho nên anh ta đã làm những điều này sau lưng ông chủ của mình.

Sếp của bọn anh còn dặn dò không ai được phép nói ra chuyện này, em cứ coi như đang nghe một câu chuyện cười đi, nhưng nhất định không được truyền chuyện này ra ngoài”

Giọng của Tô Bích Xuân rõ ràng có chút vui mừng: “Anh Lưu, anh đang nói cái gì vậy? Em thì có thân phận gì chứ? Cho dù em có nói thì cũng không ai nghe cả!”

“Được rồi, em biết rồi…”

Đoạn ghi âm kết thúc ở đây, sau khi Tô Bích Xuân tắt đoạn ghi âm này một cách đoan trang rồi quay đầu nhìn về phía Tô Kim Thư.

Quả nhiên đúng như dự đoán, cô ta trông thấy khuôn mặt khiến người ta vừa mới liếc nhìn đã cảm thấy kinh tởm kia trở nên tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.

Trong lòng Tô Bích Xuân âm thầm đắc ý, lần này thật sự là do chính mình mèo mù vớ phải cá rán, xem ra con khốn Tô Kim Thư này thật sự cấu kết với người cấp dưới tên Lục Anh Khoa kia.

Đối với một người đàn ông như Lệ Hữu Tuấn, nếu như anh biết được người phụ nữ của bản thân đội nón xanh cho mình, thì e rằng anh sẽ giết người!

“Cậu Lệ, anh nghe xong đoạn ghi âm chưa? Chuyện này anh không biết đúng không? Mặc dù Tô Kim Thư là em gái của em, trông dáng vẻ nó ngây thơ trong sáng, đơn giản và tốt bụng. Nhưng có một câu nói rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong! Anh cũng biết đấy ngay từ đầu em vẫn luôn cho.

rằng anh là một người vô cùng tốt, vì vậy em không muốn anh bị một con khốn lắng lơ lăng loàn trắc nết nào đó lừa dối, che mờ mắt!”

Tô Bích Xuân nói xong câu này, khoanh hai tay trước ngực rồi quay đầu lại nhìn Tô Kim Thư đầy khinh thường.

Cô ta muốn xem kết cục của cô sẽ ra sao!

Lúc này Tô Kim Thư buông thõng hai tay bên người, rồi nhìn Lệ Hữu Tuấn với ánh mắt vô cùng hoang mang.

Lần này Tô Bích Xuân không hề nói dối, mọi chuyện trong đoạn ghi âm đó đều là sự thật.

Chỉ có một điều bất ngờ duy nhất chính là việc Lục Anh Khoa thích cô.

“Hữu Tuấn anh nghe em giải thích.”

Tô Kim Thư còn chưa kịp nói hết câu thì Lệ Hữu Tuấn đột nhiên đứng dậy.

Trên người anh toát ra một luồng hơi thở đáng sợ, mỗi một bước đi như đang giãm đạp lên trái tìm của cô.

Tô Bích Xuân đang chờ xem kịch hay, thì chợt nhận ra Lệ Hữu Tuấn đi được mấy bước sau đó dừng lại trước mặt cô ta: “Cậu Lệ…”

Tô Bích Xuân còn chưa nói xong, trên tay bỗng trở nên nhẹ bẵng, giây tiếp theo chiếc.

điện thoại di động của cô ta đã bị anh lấy đi.

Ngay sau đó một tiếng bộp’ giòn tan vang lên, chiếc điện thoại bị anh trực tiếp ném mạnh xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.

“Cậu Lệ anh làm sao vậy?”

Tô Bích Xuân trực tiếp ngốc lặng hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

Lệ Hữu Tuấn đang làm gì vậy?

Anh không lên tiếng chỉ giơ chân giẩm lên điện thoại, thậm chí còn dùng sức đạp mạnh mấy cái trên mặt đất.

Lệ Hữu Tuấn là một người tập võ cho nên sức lực của đôi chân còn đáng sợ hơn, chẳng mấy chốc chiếc điện thoại đã nhanh chóng biến thành những mảnh vụn.

Tô Bích Xuân sững sờ mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, không dám tin vào mắt mình nữa.