Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ

Chương 47: 47





Đối với hai người Tư Đồ Trân Hiểu và Ngô Uyển Nhi đang tiếp tục tranh tài ở trên đài kia, Ngô Diệu Ny không có chút hứng thú gì cả, nàng có một cái khuyết điểm là, một khi đã biết được kết quả thì sẽ không còn hứng thú với quá trình diễn ra của nó nữa.

Hiện tại, thứ hấp dẫn nhất với nàng lại chính là mỹ thực đủ màu sắc trước mặt, trên cơ bản tất cả mọi người đều chú ý đến trên đài, vậy nên nàng ăn đến thực sung sướng.

Nhưng không vì vậy mà nàng không giữ hình tượng, dù sao lễ nghi của tiểu thư khuê các cũng không phải chỉ để làm cảnh.

Vũ Văn Thác nhìn hai người đang so đấu trên đài, lại nhìn nữ tử đối diện chỉ biết lo ăn lâu lâu lại ngẩng đầu, hai mắt toả sáng, bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt sủng nịch tiếp tục nhìn nàng.

Còn Vũ Văn Kính nhìn Ngô Uyển Nhi đang toả sáng trên đài kia, không biết vì sao hiện tại người hấp dẫn mắt hắn nhất vẫn là Ngô Diệu Ny đang ăn kia, dung mạo xuất thần cùng ánh mắt lấp lánh càng hấp dẫn thêm ánh mắt người khác.

[ Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Thác đối với người chơi tăng lên 3%, hiện tại là 53% ]

[ Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Kính đối với người chơi tăng lên 5%, hiện tại là 15% ]

Trận đấu kết thúc với phần thắng nghiêng về phía Ngô Uyển Nhi, Hoàng thưởng cũng chỉ qua loa thưởng cho có lệ liền chấm dứt.

Kế tiếp chính là tiết mục ca múa, ở hiện đại mỗi buổi tối nàng cơ hồ đều có thể xem tiết mục này ở quãng trường.

Vì thế hứng thú của Ngô Diệu Ny càng lúc càng giảm xuống, ăn uống no đủ Ngô Diệu Ny liền nói với Ngô phu nhân.

“Nương, con muốn ra ngoài một chút.”

Thấy Ngô phu nhân vui vẻ gật đầu, Ngô Diệu Ny buông đũa, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Thế giới này khá giống với Trung Quốc cổ đại, khác biệt duy nhất chính là ở đây ta có thể gặp hoa cỏ xanh tươi ở bên đường.


[ Người chơi, tôi cảm giác sắp có nam phụ xuất hiện ]

Đang đi trên đường Ngô Diệu Ny bỗng nghe được giọng nói của hệ thống.

Theo chỉ thị của hệ thống, Ngô Diệu Ny tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên nghe được giọng nói của một nam tử điên cuồng hét lên:

“ Cút ngay, người đàn bà này ngươi không thấy phiền à? Ta đã bảo ngươi đừng có mà đi theo ta, cẩn thận gia giết chết ngươi ”

[ Người chơi, đó là nam phụ cuối cùng Vũ Văn Cát ] Hệ thống mở miệng nói.

Vũ Văn Cát hung ác tàn bạo, coi giết người như trò chơi, cả cuộc đời ghét nhất là nữ nhân, trước đây có một ngày, hắn hưng phấn đi tìm mẫu phi của mình, thấy cửa cung của mẫu phi đóng chặt, hắn thừa lúc thái giám không chú ý liền lén vào.

Nhưng khiến cho hắn khiếp sợ chính là việc mẫu phi của hắn ở trên giường cùng một tên thị vệ làm chuyện mà mẫu phi cùng hoàng thượng đã làm, hắn hoàn toàn không thể hiểu nỗi, phụ vương của hắn tốt như vậy, vì sao mẫu phi lại muốn phàn bội phụ vương? Nhưng cuối cùng, hắn cũng không đi tố giác mẫu phi của mình, chỉ lặng lẽ giết chết tên thị vệ kia, từ đó về sau rất ghét tiếp xúc với kẻ khác.

Nếu có cung nữ hay thái giám nào đó chạm vào người hắn, ngày hôm đó chắc chắn sẽ là ngày tàn của họ.

Hơn nữa, Vũ Văn Cát cũng là nam phụ duy nhất không vừa mới gặp liền thích Ngô Uyển Nhi.

Do chính mắt nhìn thấy đoạn tình yêu vui buồn lẫn lộn giữa Vũ Văn Kính và Ngô Uyển Nhi, hắn mới hơi không bài xích với Ngô Uyển Nhi, sau này khi Ngô Uyển Nhi biết lí do Vũ Văn Cát không muốn tiếp xúc với người khác, giúp hắn vượt qua nổi ám ảnh quá khứ, hắn mới muốn thân thiết với Ngô Uyển Nhi hơn.

Đây đúng là mị lực của nữ chính mà!

Ngô Diệu Ny tránh ở trong bụi hoa, vừa thưởng thức Vũ Văn Cát trước mặt, vừa cảm thán mị lực của Ngô Uyển Nhi.

Bởi vì chỗ nàng đứng rơi vào điểm mù của Vũ Văn Cát, nên nàng hoàn toàn không lo bị phát hiện.

Ban đêm tối đen, dưới ánh trăng sáng ngời soi sáng, giúp cho Ngô Diệu Ny thấy rõ dung mạo của Vũ Văn Thác, đó là một đại mĩ nam tử, mặc trên mình áo bào đỏ diễm lệ, con ngươi thâm thuý, âm u càng khiến cho khuôn mặt trở nên tà mị. Và ngay lúc này, khuôn mặt tà mị ấy đang nhìn nữ tử dưới chân hắn.

Không rõ dung mạo nữ tử kia ra sao, chỉ thấy nữ tử ấy mặc một bộ cung phục màu hồng nhạt, run rẩy nằm dưới chân Vũ Văn Cát.

Thấy Vũ Văn Cát tức giận, run rẩy cầu xin khoan dung: “Nhị hoàng tử tha mạng, nô tỳ không có cách gì hết, nếu nô tỳ trở về tay không, chắc chắn sẽ bị Lệ Phi nương nương đánh chết.”

Vũ Văn Cát vừa nghe, không giận mà cười, cuối đầu xiết chặt cằm nữ tử nói: “Vậy ngươi không sợ ta sẽ đánh chết ngươi ngay bây giờ sao?”

Giọng nói âm trầm lạnh lẽo khiến cho Ngô Diệu Ny đang trốn trong bụi hoa bất giác run lên.

Dựa vào hiểu biết của Ngô Diệu Ny với người khác, nam nhân này nói được nhất định sẽ làm được, hắn chính là tên ma đầu có thể giết người trong chớp mắt.

Mà ngay lúc này, Ngô Diệu Ny cuối cùng cũng có thể thấy được dung mạo của nữ tử kia, khuôn mặt có thể coi là thanh tú, ánh mắt mang chút mềm mại đáng yêu, giúp cho khuôn mặt kia tăng thêm sắc thái. Nữ tử kia nhìn khuôn mặt tuấn dật của Vũ Văn Cát, trên mặt hiện lên nét ngượng ngùng, mi mắt hơi hạ xuống, giọng nói vẫn run rẩy như trước, nhưng so với trước lại có thêm nét kiên định:

“Nô tỳ, nô tỳ không cầu gì khác là có thể chăm sóc cho nhị hoàng tử.”

Vũ Văn Cát thấy nữ tử kia vẫn khăng khăng muốn vậy, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, tức giận quát: “Biến, biến ngay cho ta.”

Thấy nữ tử vẫn quỳ trước mặt hắn, Vũ Văn Cát đá một cái vào bụng nàng, nữ tử kia bị Vũ Văn Cát đá lăn một vòng trên đất, khuôn mặt vì đau đớn mà nhăn lại, chốc lát sau lại ngất xỉu.

Vũ Văn Cát lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ tử đã ngất xỉu kia, giống như bị ai đó làm cho ô uế chân của mình, mau chóng lấy khăn tay từ tay áo ra, lau đi chỗ vừa nãy đã đá nàng.

Hắn thật sự có chút buồn nôn với nữ tử kia, nhưng kẻ hắn thấy ghê tởm nhất không phải là nữ tử đó, mà là mẫu phi của hắn Lệ Phi.

Không quản sống chết của người kia, hắn xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nghe thấy tiếng soàn soạt bên trong bụi hoa, khiến cho hắn chú ý tới, nhanh chóng quay đầu về phía Ngô Diệu Ny.

Hiện tại, Ngô Diệu Ny đúng lúc nhìn thấy ánh mắt tức giận của Vũ Văn Cát, khuôn mặt còn có chút âm trầm, đi về phía mình.


Nhìn Vũ Văn Cát càng ngày càng gần, Ngô Diệu Ny liền cảm thấy kinh hoàng, nam phụ này đúng là đáng sợ mà.

“Hệ thống, ngươi bắt ta chiếm hảo cảm của người này mà, ta chỉ muốn nói với ngươi một câu, nô tỳ làm không được QAQ”

Ngô Diệu Ny vẻ mặt cầu xin, run rẩy nói.

Hệ thống [!!!!!]

Mắt thấy Vũ Văn Cát sẽ đến đây, Ngô Diệu Ny liền muốn chui đầu vào lưới, chuẩn bị đứng dậy thì nghe thấy một giọng nói khác truyền đến: “Là ta đấy thì sao?”

Giong nói nữ tính xinh đẹp, khiến Vũ Văn Cát ngừng bước chân, cũng giúp cho Ngô Diệu Ny cách đó không xa được thở phào nhẹ nhõm.

Đôi tay trắng nõn vỗ vỗ ngực chính mình.

Ngô Diệu Ny và Vũ Văn Cát theo giọng nói nhìn lại, là Ngô Uyển Nhi.

Thật ra là Ngô Uyển Nhi theo đuôi Ngô Diệu Ny đi ra, ngại có mặt thái tử và Vũ Văn Kính, Ngô Uyển Nhi không muốn hình ảnh của mình xấu thêm trước mặt họ, thấy Ngô Diệu Ny ra ngoài, nàng liền nắm lấy cơ hội này, một đường đi ra đây, ý muốn để cho Ngô Diệu Ny buông tha cho Kính, không nghĩ đến lại thấy Vũ Văn Cát ở đây làm xằng làm bậy.

Nhất thời, chính nghĩa kêu gào, liền tức giận nói với Vũ Văn Cát: “Sao ngươi có thể hung tàn như vậy? Nô tỳ kia chỉ muốn phụng dưỡng ngươi, hảo tâm gặp lòng lang dạ thú còn chưa tính, dù sao đó cũng là người, ngươi đá nàng ta như vậy, nàng ta ít nhất cũng phải nằm dưỡng một tháng, ngươi có còn là người không? ”

Vũ Văn Cát cau mũi nói: “Ngươi là ai? Chuyện của bổn hoàng tử đến lượt ngươi quản sao?”

Thật không hiểu người trước mặt này nổi điên cái gì, cũng chỉ là một con nha hoàn thôi, đáng để nàng ta tức giận như vậy?

Giờ phút này, Ngô Uyển Nhi chính nghĩa đầy người, nhìn thấy nữ tử vì tên Vũ Văn Cát kia mà hôn mê bất tỉnh, trên mặt càng tức giận, một tay chỉ vào mặt Vũ Văn Cát nói: “ Ta là ai không quan trọng, quan trọng là kẻ ác liệt như ngươi, không biết cha mẹ ngươi dạy ngươi như thế nào, may hôm nay ngươi gặp được ta, cha mẹ ngươi không dạy ngươi, để ta dạy ngươi ”

[ Chậc chậc, người chơi à, cô nhìn người này xem, thật nghĩa khí nha ~ ]

Hệ thống một bên xem kịch vui, một bên vui sướng khi có người gặp hoạ.

Ngô Diệu Ny trợn mắt liếc nó một cái nói: “ Đầu năm nay, chính nghĩa còn có thể trở thành cơm ăn đó, còn có, mau cho ta xem hảo cảm của nam phụ đối với nữ chính đi ”

[ Ừ, chờ một chút, đang làm công tác thống kê, hiện tại, hảo cảm của Vũ Văn Kính đối với Ngô Uyển Nhi là 70%, Vũ Văn Tín đối với Ngô Uyển Nhi là 30%, còn Vũ Văn Thác thì hiện là âm. Còn vị trước mặt này, giống như không có hảo cảm vậy ]

“Vậy ngươi kêu ta làm sao chiếm? ”

Một kẻ mà ngay cả hảo cảm cũng không có, dù nàng có dùng ngàn vạn kế sách cũng không thể nào xoát được.

[ Ngươi chơi, việc này… đại khái là hắn còn chưa ý thức được ]

Hệ thống cũng có chút xấu hổ, hàm hồ nói, nhưng trong lòng cũng có chút khi bỉ Vũ Văn Cát, ngay cả giá trị hảo cảm cũng không có.

Nhắc đến cha mẹ, Vũ Văn Cát liền nghĩ đến hình ảnh dơ bẩn trước đây, tức giận không ngừng dồn đến não, con ngươi sắc bén như chim ưng nhìn Ngô Uyển Nhi, từng bước bước về phía nàng ta.

Ngô Uyển Nhi nhìn Vũ Văn Cát trước mắt, đột nhiên nhớ đến Vũ Văn Thác làm cho nàng sợ hãi lần trước, hai người, một người dùng khí thế vương giả ép nàng đến không thở nỗi, còn người này lại giống như ác ma, khiến tâm nàng sinh sợ hãi.

Người hoàng gia sao lại đáng sợ như vậy?

Ngô Uyển Nhi sợ đến nói không nên lời, đang định lấy lại khí thế mắng Vũ Văn Cát, đột nhiên giọng nói của Vũ Văn Kính liền cang lên:

“Uyển nhi, không được làm loạn.”

Xoay người nhìn lại, Ngô Uyển Nhi có chút tủi thân, cũng hơi tức giận với Vũ Văn Kính, nhìn thoáng qua Vũ Văn Cát, lại liếc nhìn Vũ Văn Kính dậm chân nói:


“Hừ, ta nói có gì sai chứ? Các người không phải đều có thân phận hiển hách sao? Nếu như không có cái thân phận đó, các người chẳng là gì cả.”

Sau đó xoay người chạy đi.

Vũ Văn Kính vốn định đuổi theo, nhưng hiện tại có vãn bối ở đây, không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, nhìn Vũ Văn Cát nói:

“Cát nhi, do hoàng thúc quản người không nghiêm, khiến con chê cười rồi.”

Nhưng Vũ Văn Cát là loại người không kỵ bất kì ai, thấy Vũ Văn Kính nói vậy, cũng không để cho hắn mặt mũi, nhìn phương hướng Ngô Uyển Nhi xoay người chạy đi, châm chọc nói:

“Hừ, loại nữ nhân này, hoàng thúc nên quản cho tốt vào, đừng làm mất mặt mình.”

Vũ Văn Cát vừa nói xong, Vũ Văn Kính liền cứng đơ người, có chút xấu hổ.

Cũng không biết là ai phát hiện được một góc áo lộ ra khỏi bụi hoa, khiến cho tất cả cùng đồng loạt quay lại nhìn.

Vũ Văn Thác nắm tay ho khan, mắt phượng nhìn về phía Ngô Diệu Ny, nói:

“Còn không ra? Muốn trốn đến khi nào?”

Giọng nói dễ nghe khiến Ngô Diệu Ny chắc chắn người mọi người đang nhìn là mình.

“Hệ thống bọn họ đang nói ta sao?”

[ Ngu ngốc ]

Hệ thống mặt kệ Ngô Diệu Ny, trong giọng nói đầy khinh bỉ.

“Có cách gì giúp ta biến mất trong nháy mắt không?”

Nam phụ giết người không chớp mắt, không có hảo cảm nếu biết nàng tránh ở một bên nghe lén chuyện của người khác, hắn sẽ xử lí nàng như thế nào đây? QAQ

Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là tiên dược trước mắt.

Bây giờ Ngô Diệu Ny hoàn toàn có thể hiểu cảm giác của những tên tội phạm khi bị tóm rồi.

[ Cô nghĩ sao? ]

Hệ thống mặc kệ nàng, nháy mắt biến mất trong đầu Ngô Diệu Ny.