“Hiên Viên công tử, huynh đừng nhìn sư muội ta xinh như tiên thế thôi, chứ thật ra muội ấy luôn khiến người làm sư tỷ như ta không biết phải làm sao! Chắc huynh còn chưa biết, tu vi của sư muội ta cực kém, mấy năm qua muội ấy đến cả thuật ngự kiếm còn học không xong, ngay cả các tiểu sư đệ mới đến đảo Bồng Lai của chúng ta đều có tu vi tốt hơn sư muội tận mấy bậc, thực sự không biết phải làm gì với muội ấy.”
Nói xong, Tịch Lãnh Nhã còn khẽ liếc mắt nhìn Ngô Diệu Ny như thể nàng ta không biết nên dạy dỗ Diệu Ny thế nào, nhưng trong lòng nàng ta lại hy vọng Ngô Diệu Ny sẽ vì lời nói của nàng ta mà bỏ đi. Một người tu tiên lại bị người khác nói là có tu vi kém thì thật sự là một chuyện đáng xấu hổ, huống hồ gì là một cô nương, xấu hổ cũng là chuyện vô cùng hợp lý.
Như thế, vừa có thể để lại ấn tượng xấu về Ngô Diệu Ny cho Hiên Viên Dạ, đến lúc đó nàng ta chỉ cần vờ như lỡ lời, sau đó tỏ vẻ hối hận khổ sở nhìn sư muội chạy đi, đến lúc đó nhất định ấn tượng của Hiên Viên Dạ đối với Ngô Diệu Ny sẽ càng giảm, mà nàng ta còn có thể tranh thủ thời gian ở chung với Hiên Viên Dạ nữa.
Tịch Lãnh Nhã âm thầm mưu tính kế hoạch ở trong lòng.
Ngô Diệu Ny nhìn tính toán ngày càng rõ ràng trong mắt Tịch Lãnh Nhã, thầm cười lạnh một tiếng, cô thì chẳng có ưu điểm gì đâu, nếu có thì cũng chỉ có cái gọi là mặt dày mà thôi.
Khuôn mặt của Ngô Diệu Ny vì những lời vạch trần của Tịch Lãnh Nhã mà đỏ tới tận mang tai, đôi bàn tay thon dài hơi hơi kéo lấy tay áo cẩm bào màu đỏ xinh đẹp của Tịch Lãnh Nhã, thấy nàng ta giả vờ nghi hoặc nhìn mình, Ngô Diệu Ny cắn môi, nhìn thoáng qua Hiên Viên Dạ đang có liếc mắt trêu tức, xấu hổ nói: “Sư tỷ, tỷ nói Diệu nhi như thế, Diệu nhi sẽ tức giận đó.”
Gương mặt xinh đẹp còn mang theo nét non nớt càng khiến giọng điệu của Ngô Diệu Ny trở nên nũng nịu hơn, tăng thêm nét trẻ con ở cô.
Dưới ánh mặt trời sáng rực rỡ, khuôn mặt của Ngô Diệu Ny lại càng hồng hơn, ngay cả lông tơ trên mặt cũng có thể thấy rõ ràng, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng còn mang theo xấu hổ, cái miệng nhỏ nhắn giờ đang cong lên.
Dung nhan tuyệt sắc của Ngô Diệu Ny giờ đây tựa như một quả táo đỏ hồng vậy.
Thật là khiến người khác muốn cắn một cái.
Hiên Viên Dạ lập tức cảm thấy Ngô Diệu Ny thật sự rất đáng yêu.
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của nam phụ Hiên Viên Dạ đối với người chơi tăng lên 10%, hiện tại là 40% ]
Sau khi nghe Ngô Diệu Ny nói, Tịch Lãnh Nhã dùng giọng điệu sâu xa nói:
“Sao lại không thể nói chứ, muội đấy, ỷ vào các sư huynh sư tỷ cưng chiều muội nên lười biếng, chỉ có thể để mọi người biết là muội không chịu tiến bộ như thế muội mới hăng hái nỗ lực được.”
Làm sao mà Tịch Lãnh Nhã có thể buông tha cho một cơ hội tuyệt vời như vậy được, ngoài miệng thì vẫn vạch trần Ngô Diệu Ny không chút thương tiếc, nhưng cái thông minh hơn kiếp trước của nàng ta chính là nàng ta không có nổi giận đùng đùng khiến tất cả đố kị như viết hết lên mặt; giờ khắc này, nàng ta lại dùng vẻ mặt cưng chiều để nhìn dung nhan khiến người khác đố kị của Ngô Diệu Ny, mặc dù lời nói vẫn giống vậy, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ khác.
Chỉ là nàng ta mới vừa trọng sinh, có mấy lời quá mức khó nói, tốt nhất là đợi thời cơ đến rồi hẵng nói.
Hiên Viên Dạ thấy Ngô Diệu Ny bị Tịch Lãnh Nhã quở trách đến nỗi đôi mắt trắng đen rõ ràng lại bị che phủ bởi một tầng hơi nước, mặc dù rất khó thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Điều đó khiến mong muốn được bảo vệ Ngô Diệu Ny trong lòng Hiên Viên Dạ ngày càng lớn, nên hắn dùng giọng điệu bất đắc dĩ khuyên nhủ Tịch Lãnh Nhã: “Lãnh Nhã cô nương cũng đừng cười nhạo Diệu nhi cô nương nữa, nếu không, phỏng chừng Diệu nhi cô nương sẽ khóc nhè mất.”
Nói xong, ý cười trong mắt lại càng sâu
Sau đó quay đầu, tốt bụng nói với Ngô Diệu Ny:
“Nếu Diệu nhi cô nương không để ý, sau này cứ đến tìm ta là được, ta nhất định sẽ chỉ chỉ bảo cô nương hết sức mình.”
Thấy tình hình lại không như nàng ta nghĩ, nội tâm Tịch Lãnh Nhã bắt đầu có chút lo lắng.
Đầu óc lại bắt đầu nghĩ cách làm cho Ngô Diệu Ny xấu mặt.
Mà hiện tại Ngô Diệu Ny lại thừa cơ để chiếm hết cảm tình.
Dùng khuôn mặt gạt người của mình cùng với tâm trí đã được ma luyện mấy thập niên hiên ngang nói với Hiên Viên Dạ:
“Vậy muội cảm ơn Hiên Viên ca ca, nếu như Hiên Viên ca ca không ngại, có thể gọi muội là Diệu nhi, Ninh ca ca cũng luôn gọi muội là Diệu nhi.”
Bởi vì Ngô Diệu Ny thoạt nhìn không đến 15, trong mắt của Hiên Viên Dạ cô lại hệt như một đứa trẻ, cô để người khác gọi tên của mình không những không có cảm giác phóng đãng, không có giáo dục mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy rất đáng yêu.
Hiên Viên Dạ gật đầu, ánh mắt nhìn Ngô Diệu Ny càng thêm chăm chú:
“Tốt, vậy ta gọi muội là Diệu nhi, gọi Lãnh Nhã cô nương là Lãnh Nhã vậy.”
Hiên Viên Dạ cũng không quên Tịch Lãnh Nhã, mặc dù gương mặt không xinh đẹp bằng Ngô Diệu Ny, nhưng so với người khác lại hơn ba phần, còn có điệu múa hồi nãy của nàng ta nữa, ngoại trừ hoài nghi nàng ta cố ý thì múa cũng không tệ lắm.
“Hiên Viên ca ca, không bằng huynh dẫn ta và sư muội đi dạo tham quan đi.”
Vì tranh thủ thời gian để Hiên Viên Dạ có ấn tượng tốt với mình, Tịch Lãnh Nhã đưa ra đề nghị.
“Được thôi.”
Hiên Viên Dạ đang rầu rĩ không biết mượn cớ gì để các nàng ở lại, nếu các nàng đã chủ động đề nghị như vậy, hắn nào có lý do để không đáp ứng chứ.
“Diệu nhi.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên từ đằng xa.
Ngô Diệu Ny biết là Hầu Ninh đến tìm cô.
Tới rất đúng lúc, hôm nay Hiên Viên Dạ cũng sẽ không khiến cô có hảo cảm đáng giá gì nữa, huống chi bên cạnh còn có thêm một Tịch Lãnh Nhã, khó đảm bảo sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó.
Hầu Ninh đến vừa đúng lúc cứu cô khỏi tình cảnh khó cả đôi đường này.
Sau khi nghe được âm thanh, ba người đưa mắt tập trung nhìn Hầu Ninh đang đi nhanh về phía cô.
Khiến cho Tịch Lãnh Nhã vừa đố kị lại vừa ước ao, vì sao một người tựa trích tiên như y lại không thuộc về nàng ta? Rõ ràng nàng ta mới chính là nhân vật chính của cái thế giới này mà.
Khi khoảng cách giữa Hầu Ninh và Ngô Diệu Ny không còn xa lắm, Ngô Diệu Ny nở nụ cười thuần khiết, nhào vào trong lòng Hầu Ninh, cọ cọ lồng ngực rắn chắc của y, ngẩng đầu dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào nói:
“Ninh ca ca.”
Mặc dù Hầu Ninh hơi chút kinh ngạc vì động tác của Ngô Diệu Ny, nhưng cũng không ghét, y hạ mi mắt, đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng vỗ vỗ bả vai Ngô Diệu Ny, nói: “Chúng ta về thôi.”
Hai vị bên cạnh cảm thấy rất khiếp sợ, đặc biệt là Hiên Viên Dạ vì động tác thân mật như người yêu của hai người có quan hệ thầy trò này mà khiếp sợ.
Nếu nói họ là trưởng bối và hậu bối thì nghe còn được.
Đáng tiếc là khuôn mặt trẻ tuổi kia của Hầu Ninh lại chẳng cho người ta cảm giác được y là trưởng bối.
Hai người ôm nhau, mười người hết mười đều cho rằng họ là người yêu.
Nhưng mà cho là như thế cũng chẳng sai chút nào!
Chỉ thấy đầu nho nhỏ của nàng ló ra từ người Hầu Ninh, lên tiếng đáp ứng:
“Dạ.”
Sau đó xoay người có chút xin lỗi nói với Hiên Viên Dạ:
“Hiên Viên ca ca, muội và sư tỷ phải về rồi, lần sau sẽ lại đến nữa.”
Thấy thế, Hiên Viên Dạ lấy lại tinh thần, lập tức nói:
“Không sao, có thời gian Hiên Viên ca ca sẽ tới đảo Bồng Lai thăm muội với Lãnh Nhã.”
Cười tao nhã, sau đó vươn tay muốn sờ đầu Ngô Diệu Ny, lại bị Hầu Ninh khẽ xoay người tránh thoát.
Chỉ để lại bàn tay dừng giữa không trung.
Tịch Lãnh Nhã vẫn còn đang cúi đầu, giấu đi sự ác độc trong mắt.
Thì ra tình cảm lúc này của Ngô Diệu Ny và Hầu Ninh đã rất tốt rồi.
Không biết vì sao, Hầu Ninh rất không thích người khác chạm vào Ngô Diệu Ny.
Trên đường trở về, Hầu Ninh có chút hoang mang không biết vì sao Ngô Diệu Ny lại có thể quen biết được Hiên Viên Dạ, thế nên y hơi nghi ngờ hỏi:
“Diệu nhi, vị hồi nãy là?”
Thấy thế, Ngô Diệu Ny phóng khoáng thừa nhận:
“Là Hiên Viên thiếu chủ Hiên Viên Dạ, là bằng hữu muội vừa mới quen, huynh ấy là người rất tốt.”
Hầu Ninh thấy Ngô Diệu Ny có ấn tượng tốt với Hiên Viên Dạ, lại rất vừa ý với hắn ta thì lòng có chút khó chịu, trên mặt lại bình tĩnh, nói:
“Lòng người khó đoán, ít tiếp xúc một chút vẫn tốt hơn.”
Ngô Diệu Ny nghe thế, phản bác:
“Nhưng nhìn Hiên Viên ca ca lại không giống người xấu chút nào cả!”
Khuôn mặt bụ bẫm của cô đầy vẻ không tán thành.
Hầu Ninh dừng bước, nhìn Ngô Diệu Ny, nhìn phản ứng của nàng khi mãi không thấy y đi tiếp, vẻ mặt mờ mịt quay đầu lại, nhìn Hầu Ninh đang đưa lưng về ánh mặt trời.
Chỉ thấy, Hầu Ninh nghiêm túc nói:
“Một đứa nhóc như muội thì có thể phân biệt được người tốt hay người xấu sao?”
Gia tộc Hiên Viên là một trong ‘Tứ đại gia tộc’, trước không nói đến vô số chuyện lục đục trong nhà.
Theo y biết, phương pháp tuyển thiếu chủ của gia tộc Hiên Viên thật sự rất biến thái, đại khái là bọn họ sẽ bồi dưỡng tất cả những đứa bé có thể sở hữu quyền thừa kế từ nhỏ, khiến cho đám trẻ ấy phải trưởng thành thật sớm, không ngừng học tập, đồng thời cũng không ngừng đấu tranh, người có thể kiên trì tới cùng mới có tư cách làm thiếu chủ Hiên Viên gia, mà Hiên Viên Dạ chính là người đã kiên trì tới cùng kia.
Người như vậy nhất định lòng dạ khó lường, nếu như có thể nhận ra dễ như vậy thì chắc chắn đã không là thiếu chủ của Hiên Viên gia rồi.
“À!”
Ngô Diệu Ny ngây thơ gật đầu.
Trên đường về đảo Bồng Lai, Ngô Diệu Ny muốn ngự kiếm của chính mình.
Đáng tiếc là dù cô có đọc chú ngữ như thế nào, kiếm vẫn không xuất hiện.
Có chút buồn bực nói:
“Ninh ca ca, sao kiếm của muội lại chẳng nghe lời muội chút nào thế?”
Hầu Ninh lãnh đạm liếc mắt nhìn Ngô Diệu Ny, xách cô lên kiếm của mình, chỉ nghe ‘xoạt’ một cái lập tức bay lên không trung, sau đó ổn định bay về phía đảo Bồng Lai.
Khuôn mặt của Tịch Lãnh Nhã ở phía lưng hiện lên sự đố kị, hít một hơi, gọi ngự kiếm ra đuổi theo.
“Ngồi trên thân kiếm của Ninh ca ca vẫn là thoải mái nhất.”
Ngô Diệu Ny thoải mái tựa vào lòng Hầu Ninh, bởi vì trong kịch bản cũng có nói hai người vẫn luôn dùng hình thức này để ở cạnh nhau, mà hiện tại cô lại đang len lén quan sát vẻ mặt của Hầu Ninh, quả nhiên sắc mặt của y không có gì thay đổi, có thể thấy được người này thanh tâm quả dục như thế nào chứ đừng nói tới những thứ khác, không biết là người nào đã bịa đặt nói hai người ở chung với nhau, xem ra lần tiến công chiếm đóng này của Ngô Diệu Ny sẽ rất khó khăn đây.
Lúc này, mục tiêu của Ngô Diệu Ny chính là khiến cho khuôn mặt của Hầu Ninh xuất hiện những biểu cảm khác.
Nhưng nghĩ đến việc mình muốn lấy giá trị hảo cảm của y, lại nhìn khuôn mặt thanh tâm quả dục kia, trong lòng Ngô Diệu Ny chợt có cảm giác như đang phạm tội vậy.
Nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ, chỉ đành thật lòng xin lỗi hắn, huống hồ ở thế giới thật của cô, Hầu Ninh chính là mẫu người mà cô thích nhất, cho nên Ninh ca ca à, tôi nhất định phải bắt được anh.
Buổi tối.
Ngô Diệu Ny ôm theo một cái gối, mặc một bộ đồ ngủ màu trắng dài chấm đất, khuôn mặt đáng thương đứng trước cửa phòng Hầu Ninh.
Rất giống một con cún con bị chủ vứt bỏ.
Hầu Ninh mặc y phục màu trắng, vẫn chưa nghỉ ngơi, thấy người đến là Ngô Diệ Ny, sau khi quan sát đồ cô mặc trên người, trên mặt hơi kinh ngạc hỏi:
“Diệu nhi, sao muội lại đến đây?”
Thấy thế, miệng Ngô Diệu Ny lại càng xẹp xuống, tay nắm cái gối trước ngực mình thật chặt, nhỏ giọng nói:
“Ninh ca ca, Diệu nhi mơ thấy ác mộng, rất sợ nên muốn ngủ cùng Ninh ca ca.”
Đối với chuyện dưới thế tục hắn nửa biết nửa hiểu, thấy cả người Ngô Diệu Ny vì lạnh mà run lên, đành gật đầu nói: “Mau vào đi, buổi tối dễ cảm lạnh, coi chừng bị lạnh.”
Thấy mưu kế của mình đã đạt được, đôi mắt của Ngô Diệu Ny sáng lên, thân thể nhỏ bé lập tức nhảy lên người Hầu Ninh, hưng phấn nói: “Cảm ơn Ninh ca ca.”
Mềm mại ấm áp như thế, tôi không tin anh không động tâm, Ngô Diệu Ny cười nói thầm trong lòng.