Edit: Uyên tiệp dư.
Beta: Mun chiêu nghi.
“Chưởng môn, sư phụ, xin hãy làm chủ cho Lãnh Nhã.”
Tịch Lãnh Nhã lảo đảo vọt vào Điện Bồng Lai, quỳ xuống trước mặt Hầu Ninh và sư phụ của nàng ta gào khóc.
Đúng lúc cắt ngang cuộc bàn bạc Ma giới quấy phá Nhân giới của Hầu Ninh và những người khác.
Thân là sư phụ của nàng – Thánh Hư Tử – vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt hơi trầm xuống nói:
“Khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì.”
Tịch Lãnh Nhã bình tĩnh lại, quỳ dưới đất di chuyển đến trước mặt hai người, đôi mắt sưng đỏ ngước nhìn, gào khóc nói:
“Chưởng môn, sư phụ, xin hãy làm chủ cho Lãnh Nhã. Chuyện giữa Hiên Viên đại ca và Lãnh Nhã bị mọi người cười chê, nay Lãnh Nhã không biết phải làm thế nào mới đúng; Hiên Viên đại ca còn nói chuyện này huynh ấy không quyết định được, cần có sự đồng ý của gia tộc Hiên Viên, nhưng lỡ như đến lúc ấy gia tộc Hiên Viên không muốn Lãnh Nhã, vậy thì cả đời này Lãnh Nhã không thể nhấc đầu lên nổi, nếu kết quả là thế, thà chết cho rồi.”
Nói xong, nàng ta lấy khăn tay lau nước mắt trước mặt hai người, cố gắng có được sự đồng tình từ hai người.
Sắc mặt của Thánh Hư Tử càng lúc càng khó xem, bộ râu trên cằm nhẹ run lên, quát mắng Tịch Lãnh Nhã:
“Cái gì mà chết hay không chết, có gan làm chuyện mất mặt ấy sao không nghĩ đến kết quả hôm nay? Nếu chút khó khăn ấy mà không chịu được thì càng đáng bị người khác khinh thường.”
Tịch Lãnh Nhã nghe xong lại càng khóc to hơn.
Thánh Hư Tử dừng một chút, bình tĩnh lại, nói:
“Chuyện này để sư phụ tính, ngươi đi xuống đi!”
Thấy Tịch Lãnh Nhã đi rồi, Thánh Hư Tử thở dài, nét mặt già nua đã hơn 500 năm xoay người nói với Hầu Ninh:
“Sư huynh, tuy con bé Lãnh Nhã này đã làm ra chuyện sỉ nhục sư môn, nhưng dù sao đi nữa Lãnh Nhã cũng là đệ tử của đảo Bồng Lai, cho dù không phải vì Lãnh Nhã, nhưng vì danh dự của đảo Bồng Lai ta cũng không thể bỏ mặc được!”
Đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng như nước hồ của Hầu Ninh nhìn Thánh Hư Tử nói:
“Sư đệ cảm thấy nên xử lý chuyện này thế nào?”
Hầu Ninh nhíu mày, chuyện Tịch Lãnh Nhã quỳ trước mặt, hắn có một chút cảm giác khó mà diễn tả được, luôn cảm thấy nhìn thế nào cũng không ưa. Nghĩ đến Diệu nhi của hắn, đôi mày đang nhăn kia lập tức dãn ra, may mà người Diệu nhi thích là hắn, mà hắn cũng sẽ không để Diệu nhi phải rơi nước mắt; còn những người khác, nếu như sư đệ muốn nhúng tay thì cứ để hắn làm, chỉ cần không phải là Diệu nhi của hắn là được.
Thánh Hư Tử gật gù, nói:
“Nếu vậy sư huynh yên tâm, chuyện này, cứ giao cho đệ.”
Mấy ngày sau, hôn lễ của Tịch Lãnh Nhã và Hiên Viên Dạ đã được quyết định. Lễ thành thân là vào mùng một tháng sau.
“Ta và Dạ vất vả lắm mới tu thành chính quả, để cảm tạ mọi người, xin mời mọi người tối nay cùng đến chúc mừng, không biết mọi người cảm thấy thế nào?”
*tu thành chính quả: đạt được như ý nguyện, đạt được thành công sau bao khó khăn
Người nói chuyện là Tịch Lãng Nhã, kéo theo Hiên Viên Dạ sắc mặt đang không tốt, đắc ý khoe khoang trước mặt các vị đồng môn.
Dù gì gia tộc Hiên Viên cũng là gia tộc số một, số hai dưới Nhân giới, bao nhiêu nữ nhân tha thiết ước mơ được gả cho gia chủ kế tiếp của nhà Hiên Viên.
Giờ khắc này, Ngô Diệu Ny đột nhiên mệt mỏi lên tiếng:
“Vậy muội sẽ không đi.”
Trong nháy mắt, tất cả sự chú ý đều củ mọi người đổ dồn về Ngô Diệu Ny. Ngô Diệu Ny liếc mắt nhìn Hiên Viên Dạ, mím môi, nụ cười không chút ưu thương, cũng không có hài lòng.
Nhìn thấy sự bi thương trong mắt Hiên Viên Dạ, Ngô Diệu Ny biết, nụ cười như thế có thể kích thích Hiên Viên Dạ.
Đương nhiên, Tịch Lãnh Nhã sẽ không dễ dàng buông tha cho Ngô Diệu Ny. Nàng ta vất vả tính toán tới ngày hôm nay, mắt thấy đã sắp thành công, sao có thể sai sót được chứ. Ngô Diệu Ny chắc chắn mình sẽ đi, nhưng cô muốn để mọi người biết ý định không muốn đi của mình, đặc biệt là Hiên Viên Dạ.
Ánh mắt Tịch Lãnh Nhã khoe khoang, đắc ý, gương mặt giả vờ đau khổ, nhìn chẳng ra làm sa. Nàng ta kéo tay Ngô Diệu Ny, đau lòng nói:
“Sư muội, sao muội lại không đi? Muội là bà mối của tỷ và Dạ, không có muội, không biết bọn ta có thể ở bên nhau được hay không. Nếu muội không đi tức là xem thường sư tỷ, không muốn chúc mừng cho sư tỷ và Hiên Viên đại ca.”
Ngô Diệu Ny lộ vẻ khó xử. Các vị đồng môn cũng thể hiện sự đồng tình với Ngô Diệu Ny. Lúc trước mọi người đều cho rằng Ngô Diệu Ny và Hiên Viên Dạ sẽ thành một đôi, ai ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy. Vừa nghĩ như thế, mọi người càng khinh bỉ Tịch Lãnh Nhã vì đã chen chân vào giữa hai người.
Ngô Diệu Ny nhìn Hiên Viên Dạ, tựa như đang chờ đợi câu trả lời của hắn. Hiên Viên Dạ cứ muốn nói rồi lại thôi, sau đó cố gắng cười gượng nói: “Đi đi.”
Ngô Diệu Ny nhìn Hiên Viên Dạ, đôi mắt trong suốt không thấy đáy không dám tin nhìn Hiên Viên Dạ một hồi lâu, sau đó giống như quả bóng xì hết hơi, ánh mắt dần ảm đạm, sự đau xót chợt lóe lên. Sau đó, Hiên Viên Dạ nghe thấy tiếng đồng ý nhỏ đến nỗi gần như chẳng nghe được.
Đối mặt với ánh mắt rõ ràng không muốn đi nhưng lại vì hắn mà đồng ý của Ngô Diệu Ny, Hiên Viên Dạ cảm thấy rất đau lòng, đau đến cả thở cũng trở nên khó khăn, đứng tại chỗ không nhúc nhích, dùng hết sức lực kiềm chế không cho hắn chạy nhanh đến ôm Diệu Ny vào lòng. Hắn phải rất cố gắng mới có thể miễn cưỡng giữ nụ cười cứng ngắc kia.
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của nam phụ Hiên Viên Dạ đối với người chơi tăng lên 10%, hiện tại là 90%. ]
Nhìn hai người, Tịch Lãnh Nhã đã có thể đoán được mấy phần từ ánh mắt của Hiên Viên Dạ. Nhưng hôm nay nàng ta lại không tức giận, bởi vì Ngô Diệu Ny sắp phải chịu đựng bi kịch thứ hai trong đời mình rồi.
“Sư muội, để chúc mừng cảm tình mấy năm nay của muội, tỷ và Dạ, sư tỷ mời muội một chén.”
Tịch Lãnh Nhã tốt bụng rót một chén rượu đưa cho Ngô Diệu Ny, căng thẳng nhìn Ngô Diệu Ny nhận lấy.
Không phải nàng ta căng thẳng vì sợ Ngô Diệu Ny không chấp nhận ý tốt của mình, mà là căng thẳng không biết Ngô Diệu Ny có uống hết chén rượu này không. Nhìn vẻ đẹp khiến ai cũng phải động lòng trước mắt này, lòng đố kị của Tịch Lãnh Nhã lại nổi lên. Rốt cuộc ngày hôm nay nàng ta đã có thể hủy hoại vẻ đẹp này, nhìn Ngô Diệu Ny nhận lấy chén rượu, Tịch Lãnh Nhã lại hơi lo lắng.
Nàng ta nhớ tới vừa nãy mình lén lút bỏ thuốc hủy hoại nhan sắc vào chén rượu của Ngô Diệu Ny. Đó là loại độc vất vả lắm nàng ta mới lấy được từ Ma giới, ‘thuốc hủy hoại nhan sắc’, công dụng như tên, chính là chỉ cần uống vào thì một người xinh đẹp như tiên nữ cũng sẽ trở thành con quỷ xấu xí nhất.
Sự lợi hại của thuốc này chính là uống vào sẽ không lập tức bị hủy hoại, mà là thay đổi từng chút từng chút một, một tháng sau mới hoàn toàn bộc phát, đến lúc đó sẽ không ai nghi ngờ nàng ta. Còn nữa, bất kỳ tiên thuật nào cũng không thể chữa trị.
Nàng ta kích động đến nỗi không có từ nào có thể hình dung được. Tịch Lãnh Nhã tựa như có thể nhìn thấy tương lai tốt đẹp hơn đang vẫy tay với mình.
Ngô Diệu Ny nhận lấy chén rượu, lông mày nhíu lại, giả vờ muốn uống, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Tịch Lãnh Nhã, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười bí ẩn, quay đầu, thừa lúc Tịch Lãnh Nhã không phát hiện, cầm lấy chén rượu trên bàn, đưa cho Hiên Viên Dạ, nói:
“Hiên Viên đại ca, đến giờ Diệu nhi vẫn còn chưa chúc mừng huynh, chúc huynh và sư tỷ hạnh phúc, bên nhau đến già.”
Sau đó đưa chén rượu cho Hiên Viên Dạ.
Hiên Viên Dạ nhìn nữ tử hồn nhiên trước mắt, nhận lấy chén rượu, hai đôi tay chợt tiếp xúc khi chạm vào chén rượu. Ngô Diệu Ny lập tức rút tay về, giống như bị điện giật vậy. Hiên Viên Dạ nhận chén rượu, trên tay vẫn còn cảm giác ấm áp khi nãy, nhưng liếc mắt nhìn bóng người màu đỏ bên cạnh Ngô Diệu Ny, hắn vẫn phải xua tan nỗi nhớ nhung trong lòng, ngửa đầu định uống.
Tịch Lãnh Nhã nhìn thấy Hiên Viên Dạ sắp uống rượu độc, sợ hãi liếc mắt nhìn khuôn mặt như thật lòng chúc phúc của Ngô Diệu Ny. Nàng ta bắt đầu hoài nghi, lẽ nào Ngô Diệu Ny biết trong rượu có độc, cho nên mới đưa cho Hiên Viên Dạ.
Không thể, không thể để cho Hiên Viên Dạ uống hết chén rượu độc đó, đến lúc đó hắn sẽ bằng mọi giá điều tra rõ nguyên nhân, huống chi nàng ta không muốn thành thân với một người xấu xí.
Nói thì chậm nhưng ra tay thì nhanh. Tịch Lãnh Nhã bước nhanh về phía trước, hất đổ chén rượu của Hiên Viên Dạ, hét lớn: “Không được uống.”
Nhìn rượu đổ hết trên mặt đất, Hiên Viên Dạ hơi tức giận, nói:
“Lãnh Nhã, ngươi làm gì vậy?”
Thấy mọi người đều nhìn mình chờ đợi câu trả lời, Tịch Lãnh Nhã biết mình hơi thất lễ, vô cùng giống một nữ tử vì đố kị mà trở nên điên cuồng, nàng ta không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt kéo tay Hiên Viên Dạ, nói:
“Muội nghe người ta nói, chén rượu chúc mừng đầu tiên nên để hai người yêu nhau uống trước, vậy nên mới thất lễ như vậy, hay là hai chúng ta uống trước, sau khi uống Lãnh Nhã sẽ tự phạt mình ba chén với huynh và sư muội.”
Nói xong, không để ý sự cười nhạo, bất mãn, khinh bỉ của mọi người, cướp lấy chén rượu trong tay Ngô Diệu Ny, nói:
“Sư muội, chén rượu này của muội cho tỷ đi.”
“Được rồi, sư tỷ.”
Ngô Diệu Ny nhìn chén rượu mà Tịch Lãnh Nhã cướp từ tay mình một chút rồi mới trả lời.
Thấy thế, Hiên Viên Dạ chỉ có thể bất đắc dĩ cầm chén rượu trên bàn. Hai người dùng cách uống rượu giao bôi để uống. Ngô Diệu Ny nhìn Tịch Lãnh Nhã uống hết chén rượu độc trong tay, thầm tiếc cho Tịch Lãnh Nhã.
[ Người chơi, cô thật nham hiểm. ]
Hệ thống nói chen vào.
Ngô Diệu Ny trợn tròn mắt nói:
“Cái gì mà nham hiểm chứ, tôi đâu có đưa rượu độc cho Hiên Viên Dạ, là do cô ta ‘suy bụng ta ra bụng người’, tưởng ai cũng xấu xa như cô ta, là do cô ta tự chuốc lấy.”
Không sai, chén rượu mà Tịch Lãnh Nhã vừa uống chính là chén rượu độc mà nàng ta đã đưa cho Ngô Diệu Ny. Vì nghĩ Ngô Diệu Ny hãm hại Hiên Viên Dạ nên nàng ta mới hất đổ chén rượu mà nàng ta tưởng là có độc kia, rồi nàng ta mới uống hết chén rượu độc này không chút nghi ngờ.
Nhưng cũng không thể trách Tịch Lãnh Nhã nghĩ như thế, bởi vì nàng ta không biết rằng Ngô Diệu Ny sẽ hại ngược lại mình.
Những ngày kế tiếp, Tịch Lãnh Nhã cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.
Nhìn trong gương, làn da vẫn luôn rạng rỡ của mình đang từ từ biến thành màu vàng, vóc người cũng càng lúc càng gầy gò, còn đôi mắt phượng nàng ta vẫn luôn tự hào kia đã không còn nét quyến rũ như xưa nữa mà ngược lại, càng ngày càng cay nghiệt. Từ không trang điểm đến trang điểm nhạt, bây giờ là trang điểm rất đậm.
Tịch Lãnh Nhã quan sát kỹ gương mặt của mình trong gương, có thể thấy được những nếp nhăn mơ hồ xuất hiện ngay khóe miệng, còn tưởng rằng mình hoa mắt, nháy mắt một cái, xem lại lần hai, vẫn còn, nhưng nàng nhớ vừa nãy rõ ràng không có.
Nàng ta lo lắng, sợ sệt, sao lại như vậy?
Nghĩ đến chén rượu độc hơn nửa tháng trước kia, lẽ nào nàng uống phải rượu độc? Không thể, rõ ràng đã đổ rồi, sao còn có thể uống hết được? Tịch Lãnh Nhã lắc đầu một cái, vội vàng phủ định suy nghĩ của mình. Nhưng trong đầu có một giọng nói nhắc nhở nàng, lỡ như nàng thật sự uống phải. Tịch Lãnh Nhã cố gắng nhớ lại hình ảnh ngày đó. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng, vậy là chén rượu mà nàng cướp từ tay Ngô Diệu Ny vốn không bị đổi?
Không thể, không thể nào, nhất định là mình tính sai gì đó. Con mắt cay nghiệt của Tịch Lãnh Nhã càng lúc càng trợn lớn, gương mặt trong gương lại càng trở nên đáng sợ. Hoàn toàn không giống một tân nương chờ gả, ngược lại, lại giống như một oán phụ.
Vội vàng cầm lấy son phấn trên bàn, nhanh chóng bôi đầy trên mặt.
Không thể mất đi vẻ đẹp này được, nếu như vẻ đẹp này không còn, nàng sẽ không còn gì cả! Nhất định vừa rồi là do mình nghĩ quá nhiều, nàng sẽ vĩnh viễn đẹp như thế, nàng nhất định không có uống rượu độc. Nghĩ như thế nàng ta lại càng bôi đầy phấn son lên mặt.
Lại liếc mắt nhìn gương mặt trang điểm đậm trong gương, nhất định là nàng hoa mắt, lùi lại mấy bước, nhìn chính mình trong gương từ khoảng cách xa, không phải vẫn giống như mình trước đây sao? Nhất định vừa rồi là do nàng hoa mắt, Tịch Lãnh Nhã tự an ủi mình.
“Sư tỷ, tỷ ở đâu?”
“Ai?”
Giờ khắc này, Tịch Lãnh Nhã như chim sợ cành cong, cảnh giác hỏi.
Giọng nói dịu dàng như nước của Ngô Diệu Ny lại vang lên:
“Là Diệu nhi.”
Nhìn bóng người trên cửa, Tịch Lãnh Nhã không nhịn được hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Diệu nhi mang y phục tân nương đến cho tỷ, thật sự rất đẹp, sư tỷ đến đây xem đi.”
Không lời hồi đáp, một tiếng ‘cạch’ vang lên, cửa phòng mở ra, bên trong là một nữ tử trang điểm rất đậm, nồng nặc mùi son phấn, nếu không phải nhờ giọng nói thì đã không thể nhận ra Tịch Lãnh Nhã nữa.
Ngô Diệu Ny nhìn sắc trời đã sắp sang giờ Hợi, hơi ngạc nhiên hỏi:
“Sư tỷ, hôm nay tỷ sao vậy, trang điểm đậm quá.”
Tịch Lãnh Nhã sờ sờ mặt, chột dạ kiếm cho mình một lý do qua loa nào đó, nói:
“À, gần đây sắc mặt tỷ không được tốt, vậy nên mới dùng nhiều son phấn như vậy.”
Sợ Ngô Diệu Ny nhìn ra, lại nói: “Không còn chuyện gì nữa thì muội về trước đi, tỷ muốn nghỉ ngơi.”
“Ừm, vậy tỷ nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng để bị mệt, muội về trước.”
Nói xong, Ngô Diệu Ny đặt quần áo lên tay Tịch Lãnh Nhã, sau đó xoay người rời đi.