Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ

Chương 79: 79





Edit: Uyên tiệp dư.

Beta: Mun chiêu nghi

Đại sảnh Hiên Viên gia, cặp phu thê đang làm lễ bái đường trước mặt tất cả mọi người. Hiên Viên gia chủ ngoài mặt thì gật đầu vuốt râu cười hiền từ nhưng trong lòng thì không bằng lòng với Thánh Hư Tử. Đáng lý nương tử phải là đệ tử duy nhất của Thượng tiên đảo Bồng Lai, nhưng giờ lại đổi thành một nữ tử chẳng ai biết đến, đương nhiên là không hài lòng. Nhìn Ngô Diệu Ny ngồi cạnh Thượng tiên đảo Bồng Lai ở bên kia, Hiên Viên gia chủ cảm thấy tiếc hận.


Âm thanh của người chủ hôn lại vang lên: “Nhất bái thiên địa!” “Nhị bái cao đường!” “Phu thê giao bái!” Giữa lúc hai người mặt đối mặt chuẩn bị giao bái thì đột nhiên một luồng gió kì lạ thổi qua, mây đen kéo đến dày đặc trên bầu trời như báo hiệu một thứ gì đó. Mọi người nhạy cảm phát hiện đây không phải là một luồng gió bình thường, bởi vì nó mang theo khí lạnh của Ma giới. Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người trở nên nặng nề. Tiếng nhạc vui mừng càng lúc càng yếu, gió lạnh thổi qua làm tóc áo mọi người rối tung, nhiều người không đứng vững được, có người kinh ngạc thốt lên: “Sao lại có gió lớn thế này?”

Tịch Lãnh Nhã đứng trong đại sảnh bắt đầu căng thẳng, nàng không phải lo lắng chuyện khác, mà là lo lắng trận gió quái lạ này sẽ thổi bay khăn voan trên đầu mình, lòng thầm hận trận gió sớm không tới, muộn không tới, lại tới ngay lúc này. Nàng hất sư muội đồng môn đang đỡ mình ra, sau đó vội vàng ôm lấy khăn voan đỏ trên đầu, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ để lộ khuôn mặt xấu xí của mình ra.

Cơn gió kì lạ như thế, thân là người đứng đầu đương nhiên phải đi tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hiên Viên đương gia cùng tất cả mọi người của đảo Bồng Lai đứng lên, định ra ngoài xem thử có chuyện gì. Thấy các nhân vật lớn đứng dậy, những người khác cũng không thể ngồi yên, bắt đầu ba chân bốn cẳng đứng lên, người của Hiên Viên gia và Thánh Hư Tử cũng đi ra ngoài. Lập tức, đại điện trở nên mất trật tự, mọi người chen ra ngoài như ong vỡ tổ. Bỗng nhiên có một nguồn sức mạnh không biết đến từ đâu đánh thẳng vào Tịch Lãnh Nhã. Hai tay Tịch Lãnh Nhã đang ôm đầu, nên bất ngờ mất thăng bằng, ngã ầm xuống đất. “A!”

Tất cả mọi người đang cố chen ra ngoài, không ai rảnh rỗi quan tâm Tịch Lãnh Nhã bị đánh ngã, nên cũng không ai có rảnh rỗi đến nâng nàng ta dậy. Vậy vị hôn phu của nàng ta đâu? Hiên Viên Dạ vốn rất bất mãn hôn sự này, đã xem Tịch Lãnh Nhã là một nữ nhân có nhiều âm mưu quỷ kế, gài bẫy hắn nhiều năm, cho nên đã không còn ‘thương hương tiếc ngọc’ như ba năm trước nữa mà thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt luôn đuổi theo bóng dáng của Ngô Diệu Ny bên cạnh Hầu Ninh, hy vọng nàng sẽ quay đầu nhìn hắn.

Tịch Lãnh Nhã chống tay xuống đất theo bản năng. Cơ thể không bị ngã nhưng khăn lại bị thổi bay mất. Khuôn mặt xấu xí lộ ra. Tịch Lãnh Nhã hoảng hốt, nhìn bốn phía xem có ai thấy mình không. “A!!!” Bà mối đứng bên cạnh là người thấy rõ nhất, bà không phải là người của đảo Bồng Lai, cũng không phải là người của Hiên Viên gia, mục đích duy nhất của bà là chăm sóc tân lang tân nương, chờ bọn họ bái đường xong, lấy lì xì rồi rời khỏi đây. Nên khi nhìn thấy khuôn mặt vô cùng xấu xí của Tịch Lãnh Nhã, bà lập tức thét chói tai. Điều đó thu hút được sự chú ý của mọi người quay đầu nhìn lại. Từ ánh mắt hoảng sợ của bà mối là khuôn mặt xấu xí khiến người khác phải sợ hãi của Tịch Lãnh Nhã. Trong nháy mắt, tiếng kinh hô của mọi người vang lên. Đến ngay cả các trưởng lão của đảo Bồng Lai và sư phụ nàng – Thánh Hư Tử – cũng cảm thấy khiếp sợ.

Đó là một khuôn mặt vô cùng xấu xí, không ai ngờ rằng Tịch Lãnh Nhã vốn có vẻ đẹp xuất chúng lại trở thành như vậy. Thấy Tịch Lãnh Nhã hoảng hốt ôm mặt mình, cúi đầu không để người khác nhìn thấy, chòm râu của Thánh Hư Tử vểnh lên, đôi bàn tay run rẩy chỉ về đồ nhi của mình, tức giận không nói nên lời. Tịch Lãnh Nhã liếc nhìn, thấy ánh mắt của mọi người săm soi khuôn mặt này của mình, nàng khẩn cầu nhìn Hiên Viên Dạ. Hiên Viên Dạ kinh ngạc một chốc, sau đó vẻ mặt bình thường trở lại. Trong lòng chợt bừng tỉnh, thảo nào nửa tháng nay Tịch Lãnh Nhã không đến tìm hắn, hoá ra là không có mặt mũi nhìn hắn.


Tịch Lãnh Nhã đáng thương nhìn Hiên Viên Dạ, sau đó duỗi cánh tay khô gầy như que củi định kéo ống tay áo của Hiên Viên Dạ nhưng lại bị Hiên Viên Dạ tránh thoát, sau đó lui lại vài bước, cách Tịch Lãnh Nhã một khoảng khá xa. Tịch Lãnh Nhã cảm thấy oan ức, nước mắt cứ thế mà rơi. Trên mặt trở nên càng thảm hại hơn, đã không còn nhìn ra đây là một khuôn mặt nữa. Nàng từng bước từng bước đi về phía Hiên Viên Dạ, mà hắn vẫn lùi về phía sau. Trong đám người, đột nhiên xuất hiện giọng nói sắc bén của một nữ tử: “Má ơi, một nữ nhân xấu xí, Hiên Viên gia bị làm sao vậy? Tìm một nữ nhân xấu xí như vậy về làm thiếu phu nhân, lẽ nào Hiên Viên thiếu chủ có vấn đề?”

Vẻ mặt tất cả mọi người Hiên Viên gia chuyển từ trắng thành đen, rồi từ đen thành đỏ. Ánh mắt oán hận bắn về phía Thánh Hư Tử, đó là đồ nhi ngoan ngoãn xinh đẹp mà ông nói đó sao? Thể diện của Thánh Hư Tử mất sạch. Nhiều chuyện chính là bản tính của nữ nhân, thấy việc đáng sợ như vậy, đương nhiên sẽ cùng chung chí hướng, người này vừa nói xong lập tức có người khác phụ hoạ. “Đúng vậy, ngươi nhìn thử vẻ gào khóc của nàng ta đi, còn nghĩ mình là mỹ nữ trăm người mê sao, nước mắt như mưa, thực sự là buồn cười muốn chết, cũng không biết tự lấy gương mà soi, nếu như ta là nàng đã tự sát từ lâu rồi.”

Có một nam tử hơi nghi ngờ nói: “Không đúng, trước đây ta từng gặp Tịch Lãnh Nhã này rồi, mặc dù nàng ta không xinh đẹp bằng Diệu Nhi cô nương của Bồng Lai, nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm có.” Nói xong nam tử lại liếc mắt nhìn Ngô Diệu Ny, hai tai chợt đỏ ửng. Vừa nói xong, đổi lại là càng nhiều sự khinh bỉ của các nữ tử khác: “Mắt huynh bị mù sao, người như vậy mà là mỹ nữ, vậy chẳng phải ta sẽ là đệ nhất mỹ nữ sao?” “Ha ha, yêu cầu của ta không cao, cho ta xếp thứ hai là được.” “Ta thứ ba.”

Càng lúc càng nhiều tiếng xì xào bàn tán, Tịch Lãnh Nhã cảm thấy như bị cởi hết quần áo, đứng chính giữa để người khác cười nhạo. Bây giờ tất cả hi vọng của nàng đều phụ thuộc vào Hiên Viên Dạ, hi vọng hắn để ý đến mình. Nàng và hắn bên nhau cũng đã ba năm, sao hắn có thể vong ân phụ nghĩa đến vậy? Có thể Tịch Lãnh Nhã đã quên, Hiên Viên Dạ vốn là con người bạc bẽo, huống chi nàng ta đã gài bẫy hắn, dù nàng ta không trở nên xấu xí thì hắn cũng sẽ không tươi cười với nàng ta. Thấy hắn lại né tránh bàn tay của mình, Tịch Lãnh Nhã khóc thút thít nói: “Dạ, đừng đối xử với muội như vậy.”

Giọng nói nức nở của Tịch Lãnh Nhã kết hợp với khuôn mặt xấu xí khiến nàng ta càng giống một ác quỷ, khiến lòng người lạnh ngắt, đến cả Hiên Viên Dạ cũng tránh nàng ta như tránh rắn rết, sao còn có thể đi đến. Hắn chỉ vào Tịch Lãnh Nhã, giận dữ nói: “Cút ngay, ta không có thê tử nào như ngươi.” Tiếng khóc của Tịch Lãnh Nhã vang lên trong đại điện, nàng nói tiếp: “Chúng ta đã bái đường rồi, đợi kết thúc rồi nói tiếp được không?” Không nhắc tới thì không sao, nhắc tới lại khiến Hiên Viên Dạ càng thêm tức giận; bất kỳ nam nhân nào cũng không thể chấp nhận việc cưới phải một nữ nhân xấu xí như này, vậy mà ả ta còn mơ mộng làm thê tử của hắn. Hắn tuyệt tình nói với Tịch Lãnh Nhã: “Còn chưa làm xong nghi thức, Hiên Viên Dạ ta tuyệt đối không cưới ngươi.”

Ngô Diệu Ny ngồi bên cạnh Hầu Ninh, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Tịch Lãnh Nhã, hơi chút sợ sệt, mặc dù cô biết chất độc sẽ hủy hoại dung nhan của một người, nhưng nhìn thấy tận mắt như vậy vẫn khiến cô bất giác run rẩy. Cô nhỏ giọng nói với Hầu Ninh: “Ninh ca ca, sao Lãnh Nhã sư tỷ lại biến thành thế này?” Đương nhiên Hầu Ninh nhìn ra nét sợ sệt của Ngô Diệu Ny, lập tức ôm Ngô Diệu Ny vào lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng nhìn, sẽ không sợ nữa.” Sau đó dùng ống tay áo rộng lớn nhẹ nhàng che mắt cô lại. Những người từng gặp Tịch Lãnh Nhã cũng bắt đầu nghĩ tại sao nàng ta lại bị như vậy. Ngô Diệu Ny lắc đầu một cái, nhìn khuôn mặt tuấn dật của Hầu Ninh, giải thích: “Ninh ca ca, không phải muội sợ khuôn mặt của tỷ tỷ, muội sợ nếu như người đó là muội, có phải Ninh ca ca cũng sẽ vứt bỏ muội giống Hiên Viên đại ca không?” Nói xong cô thấp thỏm nhìn Hầu Ninh, đôi mắt trong suốt như nước nhìn chằm chằm Hầu Ninh, không để sót bất cứ biểu hiện gì. “Sẽ không.” Không chút do dự. Ngô Diệu Ny nở nụ cười, lại dúi đầu vào ngực Hầu Ninh. Cái ôm của Hầu Ninh thật ấm áp.


Lúc này, bầu trời đột nhiên xuất hiện một giọng nói ngông cuồng lại lạnh như băng vang vọng khắp Hiên Viên gia: “Hừ, nữ nhân này dám trộm thuốc độc của bổn tọa để hại người, không ngờ lại ác giả ác báo, có tội thì phải chịu kết cục thê thảm như thế.” “Ai?” Âm thanh đột nhiên xuất hiện, khiến mọi người kinh ngạc. Không biết ai đã lên tiếng hỏi. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm bầu trời đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên một trận gió lớn nổi lên, bầu trời lại xuất hiện mây đen dầy đặc, một cơn lốc xoáy đen ngòm xuất hiện từ bầu trời, lực hút rất lớn, thổi tung cát bụi cùng với những khay hoa quả, âm thanh bùm bùm vang vọng; hoa quả, cát bụi bay đầy trời, quét qua mặt mọi người, vô cùng đau đớn.

Hầu Ninh dùng ánh sáng bao bọc hắn và Ngô Diệu Ny lại, không để cho gió lạnh thổi trúng người bọn họ. Ngô Diệu Ny nhìn cơn gió đen kia càn quét tất cả mọi thứ. Sau đó đáp xuống mặt đất, di chuyển về phía bọn họ, một số người đạo hạnh thấp kém sợ hãi lùi về phía sau. Hầu Ninh thấy thế, vận dụng tiên thuật, im lặng đọc chú ngữ, đột nhiên hào quang màu tím xuất hiện đánh về phía những bóng đen kia, ánh sáng tím di chuyển trong gió xoáy, cuồng phong càng lúc càng yếu, nửa ngày, tình hình mới từ từ khôi phục trở lại, đáng tiếc mọi thứ trở nên tàn tạ. Mọi người mở mắt ra, trước mắt là một nam tử vô cùng tuyệt mỹ mặc cẩm bào màu đỏ, tóc của hắn không phải màu đen giống những người khác, mà là màu trắng, trắng như tuyết, tạo cảm giác đối lập với y phục trên người hắn. Trên khuôn mặt yêu nghiệt kia, đôi mắt mang theo sự tàn bạo.

“Vũ Văn Cát, hai giới của chúng ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng, hôm nay ngươi xuất hiện ở đây có phải nên giải thích một tiếng không?” Thấy người đến chính là Vũ Văn Cát, Thánh Hư Tử tiến lên một bước, chỉ vào Vũ Văn Cát quát lớn. Vũ Văn Cát cười mỉa một cái, nói: “Hành tung của bổn tọa cần gì phải giải thích cho các ngươi.” Lập tức lộ ra nụ cười yêu nghiệt lại ngông cuồng, “Hôm nay bổn tọa muốn mang một người từ tay các ngươi.” Vũ Văn Cát nhìn Ngô Diệu Ny trong lòng Hầu Ninh. “Ai cản ta đều phải chết.” Từng chữ từng chữ tàn nhẫn vang lên, “Vũ Văn Cát, ngươi quá ngông cuồng rồi, đừng nói là một người, chỉ sợ hôm nay ngươi muốn đi mà không được.” Ỷ vào người đông thế mạnh, một đệ tử từ dòng chính của Hiên Viên gia mở miệng hét to. Hai mắt như băng lạnh của Vũ Văn Cát nhìn về phía gã ta, khóe miệng nhếch lên đầy hứng thú, tựa như khen gã rất to gan. Sau đó Vũ Văn Cát giơ tay lên, người nam tử vừa nãy vẫn còn mạnh mẽ lớn lối lập tức biến thành tro bụi trước mặt mọi người. Ngô Diệu Ny nhìn nam tử trước mắt, hơi chút khiếp sợ, không thể tin được người nam tử tàn nhẫn kia lại chính là người đã cứu nguyên chủ. Trong đầu đầy nghi hoặc, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy hắn có gì đó rất quen thuộc, nhưng nghĩ mãi lại chẳng thể nghĩ ra.