Diêu Nhật Hàn sau khi về nước vẫn luôn đắn đo chuyện giữa Tiết Lạc và Cố Nguyên Phong. Sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định gọi điện đến công ty, hẹn Cố Nguyên Phong ra ngoài.
Lúc này trời vẫn còn sớm, ánh nắng chiếu qua cửa sổ thủy tinh, rũ xuống mặt bàn, đối diện là hai người đàn ông. Một trưởng thành tà mị, một tuấn tú nghiêm túc. Hai người đối mặt với nhau, bình tĩnh uống trà, ánh măt tùy thời không ngừng đảo qua, âm thầm phán đoán và xem xét nhau.
Đối với Cố Nguyên Phong, Diêu Nhật Hàn không phải là chưa từng nghe nói đến. Người đàn ông này còn trẻ, nhưng lại vô cùng tài năng. Đừng nhìn anh ta chỉ là một thiết kế thời trang nho nhỏ, thật ra đã đạt được rất nhiều giải thưởng lớn, hơn nữa, gia thế phía sau lại không hề tầm thường, có một chân trong hắc đạo, cùng với gia tộc của Âu Thần Dương cùng nhau xưng bá một phương.
Cuộc hẹn gặp này ban đầu vốn không dễ dàng, bởi lẽ Cố Nguyên Phong từ ngày Tiết Lạc rời đi, tâm trạng vô cùng xuống dốc, không những không màng đến kinh doanh, đến việc ra khỏi nhà đã là điều hiếm thấy. Nếu như không phải cuối cùng Diêu Nhật Hàn nói ra tên Tiết Lạc, sợ là cuộc hẹn này đừng hòng thành được.
Diêu Nhật Hàn nhấp một ngụm trà, đôi mắt khẽ cong lên. Cậu mơ hồ cảm thấy dao động cảm xúc mãnh liệt của Cố Nguyên Phong khi nghe thấy tên của Tiết Lạc. Trong lòng lập tức hiểu rõ, người đàn ông nay đối với Tiết Lạc nhà cậu cũng không phải là vô tình. Lại thêm một người có tình, nếu như anh ta không kiên cường thì tốt, nếu kiên cường, chỉ sợ tình cảm của Lạc Lạc lại bị anh ta cường ngạnh đoạt lấy. Loại người tà mị giống như anh ta chính là dạng mặt dày không có gì bì được... Lạc Lạc nhà cậu sợ rằng chỉ còn nước thúc thụ chịu trói mà thôi.
Bàn tay Diêu Nhật Hàn nâng tách trà hơi run lên một cái, dù đã chuẩn bị tâm lí vô cùng vững vàng, nhưng mỗi lần nghĩ đến có một người đàn ông nào đó đến phân chia Lạc Lạc, thì lại thấy khó chịu vô cùng. Hơn nữa, Thẩm Dật Phàm còn nói, người muốn Lạc Lạc nhà họ, vẫn còn hai ôn thần là Âu Thần Dương và Lâm Quân Thần kia...
Diêu Nhật Hàn bắt đầu cảm thấy đau đầu, thật muốn nghĩ biện pháp nào đó chặn bớt đào hoa của bảo bối nhà mình, nhưng xem ra vẫn thật vô cùng khó khăn...
" Cậu gọi tôi ra đây muốn nói chuyện của Lạc Lạc sao? Cô ấy như thế nào rồi... có khỏe hay không?"
Cố Nguyên Phong dù đã tận lực khắc chế, nhưng vẫn không nhịn được hỏi thăm Tiết Lạc. Trước đây anh vẫn luôn bị vây trong trạng thái mơ hồ, không rõ mình với cô rốt cuộc là dạng cảm xúc gì. Mãi đến sau khi cô rời đi, những dằn vặt, những nhung nhớ lần lượt tập kích vào điểm yếu ớt nhất trong linh hồn khô cặn của anh thì anh mới hiểu được, hóa ra bản thân mình đã bị cô gái đó bắt mất hồn từ lâu rồi.
Cố Nguyên Phong cười khổ tự giễu chính mình. Mọi người đều nói anh tà mị, hoa tâm, nhưng bọn họ lại không hay biết, anh là người vô cùng chán ghét gần gũi người khác. Từ trước đến nay, chưa từng có người nào có khả năng để lại một dấu vết trong tâm của anh... Mãi cho đến ngày gặp cô gái kia.
Rõ ràng ban đầu nhận thức của anh về cô xấu xí đến thảm thương, nhưng tại sao càng về sau càng bị cô hấp dẫn, cuối cùng vì một tai nạn, lại đẩy mình vào vực sâu không có lối về. Anh biết, Tiết Lạc đối với anh chán ghét đến cùng cực, vậy nên anh lần đầu tiên trong đời biết thân biết phận, sợ sẽ làm cô thương tổn, sẽ gây ác cảm cho cô, khiến cô không vui vẻ mà hết lần này đến lần khác ngăn bản thân mình đi tìm cô thổ lộ. Thổ lộ ư? Anh xứng đáng sao? Người ta ghét anh như vậy, anh nói ra tình cảm này càng làm cô lao tâm, khó xử, như vậy chẳng bằng anh đau đớn một mình, đem tình cảm nảy nở này giấu sâu trong lòng, chờ đợi đến khi chết đi. Anh biết được, bản thân anh, từ nay cho đến cuối đời, thật sự không thể yêu người nào khác, ngoại trừ người con gái tên là Tiết Lạc kia...
Diêu Nhật Hàn ngồi đối diện Cố Nguyên Phong nên cậu nhìn rất rõ tâm tình của người đàn ông này, cùng là đàn ông, dù tình cảm có che giấu đủ sâu, thì loại mùi vị vừa vui sướng, vừa hy vọng, vừa có chút đau khổ hỗn tạp này vẫn sẽ không ngừng tràn ra. Cậu là người đã từng trải qua, dĩ nhiên hiểu được. Lúc này, Diêu Nhật Hàn đột nhiên có một loại dự cảm, mà loại dự cảm này cậu buộc phải chấp nhận...
Xem ra, những gì muốn nói đều không cần thiết rồi. Vốn muốn làm người này mãi mãi tránh khỏi tầm mắt Lạc Lạc, nhưng nhìn anh ta thế này, cậu lại không có cách nào nói ra. Yêu một người vốn là đau khổ như vậy, cậu cũng từng chìm ngập trong loại cảm giác ấy, đem thứ từng làm mình đau đớn dằn vặt đau đớn của người khác, dù cậu có là lính đặc công cũng không thể làm được.
Diêu Nhật Hàn vốn đang không biết phải nói gì, thì điện thoại lại reo lên. Thấy là số của đặc công dưới trướng ông nội, vội vàng nhắc máy. Bên đầu dây nói thực gấp gáp.
" Đội trưởng, không xong rồi, đối tượng X001 vừa rồi lao trên đường với vận tốc rất kinh khủng, còn rẽ ra ngoại thành, dường như đang bị cái gì đó truy đuổi. Sau khi dừng lại thì không thấy động tĩnh gì nữa đã hơn một tiếng, kết luận là rất có khả năng bị bắt cóc!"
Diêu Nhật Hàn vừa nghe thấy báo cáo sắc mặt lập tức trắng bệch. X001 vốn là biệt danh cậu đặt cho cô, đặc biệt ra lệnh cho đội đặc công thường trực 24/24 kiểm tra hành tung. Trước đây khi Tiết Lạc đến nhà anh học nhóm, cậu đã vụng trộm gắn thiết bị định vị trên xe cô, ban đầu chỉ nghịch cho vui, sau này càng lúc càng phát hiện tình cảm mình đối với cô khác thường, nên mới thường xuyên theo dõi. Nhờ vậy khi cô muốn rời nước A đi du lịch, cậu mới có thể kịp thời đuổi theo. Lần này lại nghe được tin cô bị bắt cóc sao?
" Lập tức đem người đến vị trí đó điều tra, xác thực thông tin. Nếu là thực lập tức khoanh vùng tìm kiếm, lật từng ngọn cỏ cũng phải tìm được em ấy cho tôi!"
Diêu Nhật Hàn nắm chặt tay, kiềm chế tâm tình kích động ra lệnh. Sau đó vội vàng tắt máy, đứng dậy muốn rời đi gấp. Ai ngờ lại bị người đối diện là Cố Nguyên Phong cản lại.
Cố Nguyên Phong hỏi như vậy hoàn toàn là vì cảm giác. Anh có cảm giác cô xảy ra chuyện gì đó, trong lòng lập tức phát lạnh.
Diêu Nhật Hàn nhíu mày, suy nghĩ đến việc mình điều động đặc công bên kia, nhưng vì đặc công vốn là quân đội của chính phủ, dù xuất ra cũng chỉ có thể bí mật mà làm, có phần thất thế hơn so với hắc đạo. Phải biết, chính phủ và hắc đạo tuy đối đầu nhau, nhưng đôi khi cũng phải hợp tác cùng nhau, nên chính phủ và hắc đạo đến nay vẫn nhường nhau ba phần. Để Cố Nguyên Phong điều động càng nhiều người cơ hội tìm ra Lạc Lạc trước khi phát sinh chuyện càng thêm nhiều.
Trong đầu Diêu Nhật Hàn xoay chuyển đủ bề, rốt cuộc đưa ra phương án tối ưu nhất, liền nói với Cố Nguyên Phong.
" Lạc Lạc có khả năng bị bắt cóc. Anh điều động người được không?"