Tiết Lạc khép lại mi mắt, không muốn nhìn thấy gương mặt của Diêu Nhật Hàn. Nhưng tại sao, ngay cả khi cô nhắm mắt, cô vẫn cảm nhận được rõ mồn một rằng có một ánh mắt vẫn thủy chung chân thành đang chờ đợi cô kia?
Làm ơn đừng như vậy mà!
Tiết Lạc nắm chặt bàn tay, cô đã quá mức mệt mỏi rồi. Một ngày đột ngột xuyên qua thế giới này, cố gắng thay đổi số phận nữ phụ hẩm hiu để làm gì? Cuối cùng không phải vẫn dính hàng loạt tai bay vạ gió hay sao?
Cô cũng từng nghĩ mình vô cùng hạnh phúc. Nhất là khi cô có ba mẹ quan tâm, có Thẩm Dật Phàm thương cô chân thành... Nhưng bản thân cô đã làm gì để đáp trả tình cảm họ vẫn luôn dành cho cô đây? Chỉ toàn là những nỗi đau mà thôi...
Cô không có niềm tin đặt tình yêu vào một ai đó lần nữa. Cô không muốn lại xảy ra một chuyện gì đó khiến cô và người muốn ở bên cô phải chịu khổ suốt đời. Dường như, số mệnh của cô ở trong thế giới này là phải trả nợ, nên có những lúc cô nghĩ mình được lên thiên đường, sau lại bị dìm xuống địa ngục tăm tối nhất.
Cô đã quá mệt mỏi rồi!
Tiết Lạc mở mắt, đối diện vẫn là Diêu Nhật Hàn với một ánh mắt kiên định, chưa giây phút nào rời đi. Khiến lời từ chối đã lên đến khóe môi lập tức nghẹn lại, không thể phát ra. Tại sao, trong ánh mắt của người này lại chân thành đến vậy... Ánh mắt khiến cô không nhịn được run rẩy, cái rung động đến từ nơi sâu nhất của linh hồn...
Từ lúc nào, linh hồn trở nên hoang phế tựa như đã chết của cô có được thứ cảm xúc này... Là vì Diêu Nhật Hàn, vì cậu ta thật hay sao?
Diêu Nhật Hàn không hiểu được tâm trạng của Tiết Lạc lúc này, nhưng cậu cũng lờ mờ đoán ra được lòng cô đang ngập tràn những hoang mang không tìm được điểm đến. Vẻ yếu đuối của cô khiến cậu say mê, là yêu, yêu thật chứ không phải là một phút giây thương hại lầm lỡ... Cậu nhất định đã yêu cô rồi, không muốn chỉ vì cô phân vân mà vụt mất cô, cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội...
Diêu Nhật Hàn vẫn nắm chặt tay Tiết Lạc từ đầu đến giờ, lúc này lại hơi siết lại, khiến cô cảm nhận được nhiệt lượng ấm áp của cậu, nụ cười dịu dàng từ từ nâng lên trên khóe môi, cậu ngẩng đầu, chân thành mà dịu dàng nói.
" Cho anh một cơ hội, có được không, xem như là thương hại anh cũng được! Anh nhất định chứng minh được với em, tình cảm của anh là hoàn toàn chân thành!"
Trên thế gian này, gặp được người mình yêu thật lòng là vô cùng khó khăn. Có khi người ta phải gặp và ở bên cạnh rất nhiều người rồi mới tìm thấy tình yêu thật sự. Cậu may mắn vì cậu đã gặp được cô trước tất cả, vậy nên có thể đem hết tình yêu nguyên sơ và hoàn mỹ nhất trao tặng cho cô. Đối với cậu mà nói, quá khứ của cô không quan trọng bằng cô. Cậu thương cô, cậu cũng để ý, nhưng nếu đem nó so sánh với cô, cậu dĩ nhiên lựa chọn hoàn toàn mất trí nhớ cho rồi...
Quá khứ quan trọng sao? Quan trọng! Nhưng có quan trọng bằng người mình yêu hay không? Dĩ nhiên không! Hơn nữa, nó còn khiến cậu càng trân trọng cô hơn mà thôi...
Lạc Lạc, em có hiểu được lòng tôi không?
Diêu Nhật Hàn tự hạ thấp mình, quả thật làm Tiết Lạc không biết làm sao. Cô mở to mắt, đồng tử hơi co rút mang theo một tia giãy giụa cuối cùng, nhưng lại nhận ra, mình chẳng còn cách nào thoát ra nữa rồi...
Tại sao, quá khứ của cô xấu xí như vậy, mà hết lần này đến lần khác đều được những người tốt đẹp nhất bao dung? Cô đáng sao?
" Tôi đã từng ngủ với người đàn ông khác! Còn từng cùng người khác nữa... Cậu nói xem, cậu thật sự không thấy ghê tởm sao?"
Tiết Lạc ngẩng đầu nhìn Diêu Nhật Hàn. Qua đêm với hai người đàn ông, người có tự tôn như Diêu Nhật Hàn, cậu sẽ chấp nhận sao?
" Anh lựa chọn quên đi quá khứ của em! Vì thương em thật!"
Diêu Nhật Hàn kiên định nói, trong lòng lại không ngừng mắng chết hai người cô nhắc tới. Dám làm cô đau lòng, đáng chết!
" Vậy nếu tôi còn yêu một người khác nữa thì sao?"
Tiết Lạc tiếp tục nói, nghĩ đến Thẩm Dật Phàm, trái tim đột nhiên nhói lại... Cô không về được bệ Thẩm Dật Phàm, nhưng cũng không quên được anh. Nếu mang theo hình bóng anh, cô làm sao dám chắc có thể trọn vẹn yêu Diêu Nhật Hàn đây?
Diêu Nhật Hàn lúc này mới nhíu mày, ánh mắt nhìn sâu vào hoang mang của cô, cậu khẽ thở dài.
" Anh sẽ ghen tỵ với người đàn ông đó đến chết mất! Nhưng quan trọng nhất bây giờ chính là, em sẽ là của anh, mà không phải người đó! Không phải sao?"
" Tôi thật sự có thể sao?"
Tiết Lạc mím chặt môi... Có thể ở bên cậu sao?
" Có Thể!"
Diêu Nhật Hàn gật đầu kiên định nói, ánh mắt thâm tình vẫn luôn nhìn Tiết Lạc. Ánh mắt như vậy khiến lòng cô thoáng run rẩy, cuối cùng cũng nhận mệnh cúi đầu, gật nhẹ...
Cô không phải không bị người này cảm động, nếu lỡ yêu rồi, vậy cứ yêu đi!