Đến đồn cảnh sát, Lương Bân khóc nức nở không thành tiếng.
"Đồng chí cảnh sát, bắt cô ta đi! Cô ta đột nhập vào nhà tôi!! Còn... còn... còn làm chuyện đó với tôi!"
Cảnh sát phụ trách ghi lại vụ việc hỏi:
"Chuyện đó là chuyện gì? Xin hãy hợp tác điều tra và nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, đừng để cảnh sát phải đoán."
Tôi giả vờ tỏ ra tội nghiệp.
"À! Chỉ là chơi hơi quá tay một chút thôi, anh đã muốn kiện tôi! Còn nói tôi đột nhập vào nhà anh nữa! Sao anh vô tình thế, vậy thì tôi cũng không cần nghĩ cho anh nữa! Tôi cũng sẽ kiện anh!"
Lương Bân kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi liền nắm c.h.ặ.t t.a.y cảnh sát.
"Đồng chí cảnh sát, anh ta có vợ rồi mà vẫn ở cùng tôi! Anh ta phạm tội trùng hôn!"
Lương Bân kích động đứng phắt dậy, nhưng lại đau đến mức hét lên hai tiếng, sau đó mới giận dữ nói:
"Mày nói nhảm! Ai ở cùng mày chứ? Mày bị điên à!"
Nói đúng rồi, tôi đúng là bị điên thật.
Tôi rút điện thoại ra, giơ về phía Lương Bân, mỉm cười nói:
"Anh yêu ơi, xem ra anh mau quên quá nhỉ!"
Lương Bân trợn trừng mắt.
Trên màn hình hiện rõ bài viết 【Nhân viên giao hàng và cô gái khát tình】.
Nhìn thấy Lương Bân ngã phịch xuống ghế, tôi đưa điện thoại cho cảnh sát.
Sau khi xem xét, cảnh sát có vẻ căng thẳng.
"Nội dung này có liên quan đến việc phát tán văn hóa phẩm đồi trụy, xóa ngay đi! Và các người lần sau mà còn gây rối đến đồn cảnh sát nữa, chúng tôi có thể bắt giam các người vì tội gây rối trật tự công cộng!"
Lương Bân không phục.
"Ý anh là gì? Lần sau là sao? Anh không bắt cô ta à?"
"Ý tôi là gì à? Với mối quan hệ như thế này, anh muốn tôi xử lý thế nào đây?"
"Không phải, không phải! Chúng tôi không có mối quan hệ gì cả, nội dung trong bài viết đều do tôi bịa ra!"
Cảnh sát dò hỏi:
"Anh chắc chắn là anh bịa ra à?"
Lương Bân gật đầu thật mạnh.
Cảnh sát vung tay một cái.
"Người đâu, bắt hắn lại!"
Lương Bân sững sờ, vùng vẫy kháng cự.
"Ê ê ê! Sao lại thế này? Sao lại bắt tôi? Bắt cô ta chứ!"
"Theo quy định của Luật Hình sự, cố ý bịa đặt và phát tán tin đồn sai sự thật, làm tổn hại danh dự người khác, có thể bị phạt tù đến ba năm."
"Anh chẳng phải nói là do anh bịa ra sao? Vậy thì chúng tôi sẽ bắt anh về điều tra ngay bây giờ."
Nghe đến mức phạt tù ba năm, Lương Bân vội vàng đổi giọng.
"Không phải bịa ra! Không phải bịa ra! Tôi chỉ tức giận rồi nói bừa thôi!"
Diễn nhập vai cũng nhanh đấy!
Xem ra so với một trận đòn và ba năm tù giam, Lương Bân vẫn phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ.
Dưới sự chỉ dẫn của cảnh sát, Lương Bân đã xóa bài viết, và hứa đi hứa lại rằng sẽ không bao giờ làm chuyện tương tự nữa.
Khi ra khỏi cửa đồn cảnh sát, Lương Bân do dự một hồi rồi gọi tôi lại.
"Lúc nãy tôi không vạch trần cô, đã giúp cô thoát khỏi án tù. Tôi đã xóa bài viết rồi. Chuyện này coi như hai bên hòa nhé! Lần trước cô làm tôi ngã, lần này lại nửa đêm tập kích tôi, thù cô cũng trả rồi, sau này đừng gây chuyện nữa nhé."