Cuộc Đời Nàng Kỹ Nữ

Chương 20: Chị Yêu Em



Cũng đã quá trễ. Minh Tinh vào trong để làm một giấc, hôm nay cô đã chịu quá nhiều tổn thương về thể xác. Cô nhắn nhủ trong lòng rằng nhất định bà ấy cũng sẽ chết dưới tay Minh Tinh này.

Kiều Nữ đã ngủ say, ông Chirs từ ngoài vào trong phòng, đóng cửa lại thật nhẹ tránh làm người đẹp tỉnh giấc.

Ông đi lại ngồi cạnh cô, vuốt ve mái tóc đen óng ấy. Không hiểu tâm tư ông ấy như thế nào, lúc nãy còn đánh cô tàn bạo, nay lại dịu dàng một cách lạ thường.

" Không biết tại sao...khi tôi thấy em bị bà Dung hành xử, trong lòng tôi có một cảm xúc rất lạ với em. "

Ông ấy nói nhỏ, tay vừa thoa thuốc lên vết thương cho cô. Ông Chirs làm thật cẩn thận và tỉ mỉ, tất cả người con gái khác không ai được ông đối xử một cách dịu dàng như vậy cả, trừ Minh Tinh.

" Em là người duy nhất khiến một con thú máu lạnh như tôi cũng phải ấm áp trước em. "

Đôi môi còn bị thương, má vẫn con sưng khiến cho ông cũng phải xít xoa. Có lẽ...ông đã trót yêu cô rồi ư?

Minh Tinh cọ quậy, đôi mắt đẹp dần mở. Khi đập vào mắt cô là ông ấy làm cho cô phải hốt hoảng và lùi ra sau.

" Ông...Ông định giết tôi à? Ông cút ra khỏi đây ngay!! "

" Xin lỗi em. "

" Giả Tạo. "

" Em nghỉ ngơi đi, tôi đi đây. "

Bị cô chửi mắng nên cũng không biết nói gì hơn. Ngậm ngùi rời đi, cô thật kinh tởm khi nhìn thấy ông ấy. Vì là một phe nên đều ghét như nhau.

Tiếng điện thoại * Ting * lên. Minh Tinh vọi cầm điện thoại lên thì thấy dòng tin nhắn Vu Quân gửi, cô đọc xong thì trầm trồ suy nghĩ. Xoay qua chiếc dao nhỏ đang để trên bàn, cô nhìn rất lâu. Có vẻ cô đã lóe lên một ý tưởng gì đó...

Cô liền thay cho mình một bồ đồ kín, che chắn mặt thật kĩ. Cô lén đi từ ngoài cửa sau tránh bị ông Chirs phát hiện thì lại khổ. Cô bắt chiếc ô tô đi trong đêm đó.

Khi đến được Ngọc Nữ, đèn cột vẫn còn bật nên chúng có thể dẫn đường cho cô, vì đã khuya nên ở bên trong rất tối. Ai mà có đôi mắt tinh lắm mới thấy đường đi đấy, bước chân cô nhẹ nhàng khéo chậm rãi.

Mở cửa phòng ra thì thấy Na Li vẫn còn đang ngủ, cô liền đi lại lay người cô dậy. Na Li mơ màng mở mắt thì hét lên một phen.

" Là ai!!, dám động thủ vào đây triệt hạ tôi sao? "

" Suỵttt là em đây. "

" Sao em vào được đây. Chị nói là ngày mai mà sao em lại nhanh vậy? "

" Thù nên phải nhanh. "

Na Li cũng thay ra cho mình bộ đồ kín. Cả hai chị em tiến hành vào công cuộc triệt hạ kẻ thù. Minh Tinh xung phong sẽ vào phòng bà ấy trước, còn Na Li thì sẽ đứng ở ngoài canh cửa.

Trong lúc đang đứng canh nhìn dáo dác, Vu Quân tiến tới khiến cho cô hết cả hồn.

" Sao nhanh thế? Rồi tại sao cô đứng ở đây? "

" Anh nói nhỏ thôi. Minh Tinh đang ở trong nên tôi đứng đây canh, khi nào bên trong xảy ra chuyện gì tôi sẽ vào tiếp tay với em ấy. "

" Vậy tôi sẽ tiếp hai người. "

Ở bên trong này. Minh Tinh từng bước khẽ tiến lại bà ta, cô nhanh nhẹ phóng tới bóp cổ bà ấy. Nhưng...thật lạ nó hơi mềm thì phải, vạch chăn ra thì ra là một chiếc gối. Lúc này cô tá hỏa đã bị bà ấy lừa, từ phía sau bà Dung đánh vào người cô, làm cho cô ngã xuống đau đớn. Lúc này bà Dung lại có thế, cô bị bà ấy bóp siết cổ.

" Tao biết mày cũng sẽ làm. Để tao xem hôm nay tao chết hay mày chết. "

Càng nói bà bà bóp chặt hơn, Minh Tinh chỉ biết vùng vẫy kêu ú ớ, cô liền tung chiêu giơ chân từ phía sau lên. Lúc này cả hai người đấu đá với nhau ở trong phòng, những cú đấm được tung vào thẳng người bà ấy, rút con dao nhỏ ra đâm xước ngang qua bà. Máu từ trong miệng bà ấy tuông ra, Minh Tinh cười khinh mà tiến tới phản đòn tiếp.

" Bà khinh thường tôi quá rồi. "

Ngay lúc này, khung cảnh cả hai người đối diện nhau, con dao cũng đã chỉa thẳng vào người bà Dung, cả hai người đối thoại.

" Mày nên nhớ. Mày nhờ sống trong Ngọc Nữ này mày mới có được ngày hôm nay. "

" Nực cười. Ý bà là bà cưu mang tôi? "

" Còn phải hỏi? "

" Hơk nói mà không biết nhục. Tôi ở đây mấy năm trời, tiền cũng là do tôi làm ra. Làm không ưng ý thì bị bà đánh đập, trước mặt thì thương yêu còn ở sau lưng bà không khác gì cáo già man rợn. Bà nghĩ trong thâm tâm bà nghĩ gì tôi không biết ư? Mẹ tôi cũng đã bị bà sát hại. Ngay lúc này tôi không giết bà thì tôi không phải là Minh Tinh!!"

Tiếng hét tên của cô vang. Ở ngoài đây hai người nghe tiếng cô nên liền chạy vào.

" Minh Tinh em có sao không? "

Minh Tinh không nói gì, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào bà ấy với cặp mắt thù hận. Ngay lúc này Na Li cũng nhìn qua bà ấy cũng không ưa gì.

" Ngừng được rồi đó bà Dung. "

" Chúng mày được. Ăn ở chỗ tao bây giờ phản hết à? Haha chúng mày là một lũ hai mặt!! "

" Tại sao bà không nghĩ rằng tại sao chúng tôi lại như vậy với bà? Tâm địa bà xấu xa, người thân chúng tôi đều do bà giết hại thì lấy đâu ra bà nhận được điều tốt chứ. "

Na Li trải lòng. Nói thật rằng cô cũng có nổi khổ riêng do bà Dung gây ra, Vu Quân cũng vậy nhưng từ đầu đến cuối anh luôn im lặng, chỉ nhìn bà Dung chằm chằm.

" Người đâu? "

Bà Dung đánh lạc hướng bọn họ, bà ấy trực tiếp chạy tới đâm vào Minh Tinh. Bà Dung ngỡ ngàng rút dao ra, con dao rớt xuống, hai cặp mắt Minh Minh tròn xoe, cô vẫn lành lặn. Tiếc là...người đỡ dao cho cô lại là Na Li, cô hốt hoảng đỡ Na Li ngồi xuống.

" Chị...chị à, chị đừng làm em sợ mà. Chị ơi đừng bị gì mà, em sợ lắm. "

Minh Tinh ôm Na Li vào lòng không khỏi run rẫy, cô cũng đã khóc vì con dao ấy đã khiến cho Na Li ra nông nổi này. Cô ôm Na Li gào khóc, van xin cô đừng bị gì, xin cô vẫn thuận lợi bình an.

" Chị...chị xin lỗi..."

" Chị à đừng làm em sợ mà. Hic chị ơi em thương chị, chị đừng bị gì mà. "

" Dù gì chị cũng đã được nghe em nói em thương chị. Chị thấy hạnh phúc lắm, em hãy nhớ...sống..thật..thật tốt nhé. Chị...yêu...em..."

Na Li lúc này cũng đã ngất. Vu Quân nhanh tay chạy tới khống chế bà Dung, trói cả tay lẫn chân không quên cho bà ấy ngậm một miếng vải. Sức cũng lớn tuổi sao so bằng với sức trai trẻ, Vu Quân không giết bà ấy là may lắm rồi.

Ngay lúc này Vu Quân và Minh Tinh nhanh chóng đưa Na Li vào trạm y tế. Ở ngoài đây Minh Tinh không khỏi lo lắng, đi tới đi lui, ngồi rồi lại đứng. Vu Quân nắm tay Minh Tinh ngồi xuống, khuyên nhủ an ủi cô từng tí tránh cô lại hoảng.

" Sẽ không sao đâu. Cô bình tĩnh đi nhé, ngoan đừng khóc. "

" Tôi lo lắm Vu Quân à. Chị ấy có mệnh hệ gì tôi chết mất, tôi sợ tôi lo lắm. "

Vu Quân ôm cô vào lòng dỗ dành. Hành động ấm áp của cô khiến cho Minh Tinh cảm thấy được sự hơi ấm từ anh. Cô cũng nín dần, lấy được sự bình tĩnh ngồi trông chờ kết quả từ bác sĩ.

Mấy tiếng trôi qua cửa phòng phẫu thuật cũng đã được mở. Minh Tinh liền đi lại hỏi thăm tình, lúc này người ấy chỉ im lặng lắc đầu.

" Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức. Nạn nhân mất máu quá nhiều, vết thương quá sâu làm cho các dây mạch đứt và các nội tạng cũng ngừng hoạt động nên... Hai người nhận lại xác nhé."

"...bác sĩ. Tôi xin ông, tôi quỳ lạy ông hãy cứu chị ấy. Ông đang đùa tôi đúng không? "

" Hãy thứ lỗi cho tôi."

Nói xong rồi cũng rời đi. Minh Tinh bất mãn quỳ mạnh xuống, sức lực cô bây giờ không còn một chút sức sống, gương mặt cô bơ phờ không một tí cảm xúc, không la hét. Chỉ thấy rằng những giọt nước mắt lăn dài xuống.