Hôm nay ở trường, Minh Lâm dường như hoàn toàn lơ đãng, không thể tập trung vào việc gì.
Khi ngồi trong lớp, anh bị giáo viên khiển trách vì mất tập trung, nhưng thành tích học tập tốt của anh đã khiến giáo viên bỏ qua lần này. Hành vi bất thường này của Minh Lâm đã khiến các bạn cùng lớp vốn quen coi anh là một học sinh siêng năng không khỏi ngạc nhiên.
Rõ ràng có điều gì đó đang làm phiền Minh Lâm, nhưng anh vẫn giữ nó cho riêng mình, khiến những người bạn cùng lớp lo lắng và tò mò hơn.
Khi chuông báo hiệu nghỉ giải lao 5 phút vang lên, Minh Lâm không thể chịu nổi việc ở lại trong lớp học ngột ngạt nữa. Anh bước ra ngoài, thèm được hít thở không khí trong lành.
Không khí bên trong ngột ngạt, nóng bức khiến anh không thể chịu nổi. Minh Lâm cần phải chạy trốn, dù chỉ trong chốc lát.
Anh đi dạo quanh sân trường, cảm nhận làn gió mát phả vào mặt. Đôi khi, một bước đi dạo đơn giản bên ngoài cũng có thể giúp tâm trạng con người tốt hơn.
Ánh mắt Minh Lâm thoáng chốc bắt gặp Tuấn Kiệt đang đùa giỡn với Vĩ Văn ở phía xa. Anh lưỡng lự một lúc. Nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt Tuấn Kiệt, Minh Lâm không nỡ làm phiền cậu.
Ngồi một mình trên sân thượng, không nghe thấy một âm thanh nào. Minh Lâm bấy lâu nay vẫn giấu nỗi buồn sau chiếc mặt nạ. Nhưng khi nghĩ đến nụ cười xinh đẹp của Tuấn Kiệt, anh không khỏi bật ra một tiếng cười cay đắng, chìm đắm trong trầm tư: “Nhóc đó, mỏ hỗn nhưng cười trông thật đẹp”
Ngồi sân thượng cho đến lúc tan học, Minh Lâm bỏ hết tiết học còn lại và nằm trên những cái bàn cũ kĩ bị bỏ, chìm đắm trong suy nghĩ.
Khi bước xuống sân tìm anh trai, anh thấy Minh Đức đứng đó nói chuyện vui vẻ cùng Tuấn Kiệt. Đứng im tại chỗ, Minh Lâm không khỏi đưa mắt nhìn hai người. Thật đau lòng khi thấy anh trai và người mình yêu vui vẻ trò chuyện mà hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của mình.
Không còn lưu luyến, càng không làm phiền đến hai người họ, Minh Lâm lặng lẽ bước đi, đi một con đường khác.
“Quả nhiên em ấy thích anh trai mình”, Nụ cười của Minh Lâm tắt dần, nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng chợt thấy xót xa.
Hôm nay thực sự cũng là sinh nhật của anh. Minh Lâm và Minh Đức là hai anh em song sinh, sinh cùng ngày nên cũng là ngày sinh nhật của Minh Lâm. Nhìn thấy người mình yêu tặng quà sinh nhật cho anh trai mình trong khi sinh nhật của chính mình lại không được chú ý. Minh Lâm không khỏi cảm thấy đau đớn trong lòng.
Lê thân mình, bước đi trên vẻ hè, Minh Lâm chọn cách đi bộ về nhà còn hơn phải chịu đựng không khí ngột ngạt trên xe cùng với anh trai.
Khi Minh Lâm bước đi dọc những con phố tấp nập, những tia nắng ấm áp nhẹ nhàng hôn lên làn da, tạo cho anh cảm giác bình yên đến lạ. Nhưng trong thâm tâm, trái tim anh đau nhói một nỗi đau không lời nào diễn tả được.
Trong im lặng, nước mắt Minh Lâm trào ra khi anh cố gắng đối mặt với những cảm xúc đang chảy trong huyết quản, “Cuối cùng… mình nên bỏ cuộc rồi, hạnh phúc”
“Anh ơi”, Tuyên Quân đứng ngoài phòng Vĩ Văn, do dự một lát rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Từ khi thân nhau, anh không còn rụt rè sợ làm phiền Vĩ Văn. Nhưng bây giờ, anh đã mạnh và tình cảm của anh, Tuyên Quân quyết định nắm lấy cơ hội.
Tiếng khớp ngón tay của anh chạm vào cửa vang lên trong im lặng, Tuyên Quân không khỏi cảm thấy hưng phấn xen lẫn lo lắng. Không biết anh trai có ở trong phòng hay không.
Chỉ trong chốc lát không mất quá nhiều thời gian, cánh cửa bật mở trước mắt Tuyên Quân. Bước ra, trong mắt Vĩ Văn đầy vẻ khó hiểu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu không khỏi hỏi, giọng đầy tò mò: “sao vậy?”
Tuyên Quân đứng im như tượng, không nhúc nhích nổi một tấc. Mặt anh dần dần đỏ lên như quả cà chua chưa chín, chăm chú nhìn Vĩ Văn không rời một nhịp nào.
Vĩ Văn ngơ ngác nhìn Tuyên Quân một lúc rồi không nhịn được lên tiếng. Rõ ràng có điều gì đó không ổn, Vĩ Văn muốn có câu trả lời: “Nè, kêu tao có chuyện gì?”.
Không khí căng thẳng hiện rõ khi hai người nhìn nhau mãi không rời, cả hai đều không biết phải làm gì tiếp theo. Sự im lặng đến chói tai, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng tim đập loạn xạ của họ.
Trong lúc tuyệt vọng, Vĩ Văn thấy Tuyên Quân như chết cứng tại chỗ, không thể cử động hay nói năng. Vĩ Văn nhận thấy tình thế cấp bách liền giơ tay đánh vào vai Tuyên Quân, nói: “Thằng này!!”
“H-hả?”. Giật mình, Tuyên Quân quay lại thực tại, chỉ thấy trước mắt mình chẳng có gì thay đổi. Anh càng rụt rè, ngượng ngùng, cúi đầu cố tránh ánh mắt của Vĩ Văn. Tuyên Quân dường như không còn lối thoát khi đứng đó, bất lực và không biết phải làm gì tiếp theo.
Sắc mặt Tuyên Quân hôm nay cực kỳ khác thường, khiến Vĩ Văn không biết chuyện gì đã xảy ra với anh. Vô cùng lo lắng cho em trai, Vĩ Văn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, hỏi thăm: “Mày bệnh à, đứng đơ đó không nó gì hết vậy?”
" À…hả, ah, em lên gọi anh xuống ăn cơm", Tuyên Quân tỏ ra bối rối, bối rối, loay hoay tìm từ thích hợp để nói. Anh vấp ngã từ và lắp bắp, lời nói của anh trở thành một mớ hỗn độn.
Rõ ràng có điều gì đó đang khiến anh lo lắng rất nhiều, nhưng anh cố gắng diễn đạt nó một cách rõ ràng nhất có thể, “Đúng đúng- anh xuống ăn cơm, em nấu xong rồi”.
Thấy Tuyên Quân không hề hấn gì, Vĩ Văn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm một hơi. Cậu nhẹ nhàng nói: “Ừm, tao xuống liền”.
Tuyên Quân vội vàng đi xuống bếp, không dám ngoảnh lại. Chỉ khi đến được nhà bếp an toàn, anh mới cảm thấy đủ thoải mái để nói với giọng bình thường. “Chậc, anh ấy sao lại không mặc áo vào chứ, cơ thể ngon như vậy, sao mà mình chịu nổi”.
Quân không khỏi nhớ lại hình ảnh lúc nãy Vĩ Văn mở cửa, chỉ mặc một chiếc quần đùi, không mặc một chiếc nào trên người, thân thể trắng bóng không một vết trầy xước. Dù biết bên ngoài nắng như thiêu đốt, Vĩ Văn vẫn luôn thích mặc trần trong nhà hơn, nhưng bây giờ có chút…
Tuyên Quân quay về thực tại với những suy nghĩ đen tối của chính mình, anh sợ anh trai trông thấy bộ dạng có chút biến thái của mình.
Tuyên Quân tự mình tát vào má mình cho đến khi chúng chuyển sang màu đỏ thẫm, cố gắng dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong anh. “không được, không được nhớ nữa”