Cuối cùng, sau những ngày bị Vĩ Văn trêu chọc suốt kỳ nghỉ hè, dù vất vả nhưng anh không phải lo chuyện ăn uống và ở đây cũng có những điều mới mẻ, thú vị để trải nghiệm. Và cứ như thế, ngày cả hai nhập học cũng dad đến. Thật tuyệt vời khi thời gian trôi nhanh như thế nào!
"Con nhớ những gì cô dặn không đấy?!"
"Dạ con nhớ rồi ạ" Tuyên Quân cười thật tươi, trong sáng và chân thành. Ngoan ngoãn gật đầu với vẻ quyết tâm không làm sai điều gì, nhưng đôi mắt vẫn không thể rời khỏi ngôi trường to lớn kèm theo đó là sự lộng lẫy khó tả.
"Sao vú dặn nó mà không dặn con ạ?", Vĩ Văn đứng cạnh Tuyên Quân, lòng không vui lắm. Những lần nhập học trước, cậu luôn được quản gia nhắc nhở, quan tâm đến từng li từng tí. Tuy nhiên, thằng nhóc này mới đến đây chưa được bao lâu đã nhận được rất nhiều sự quan tâm đến như vậy. Nó thực sự rất phiền phức.
"Ah, là do con từng đi mẫu giáo rồi, Quân Quân chưa từng đến mẫu giáo, lần đầu tới trường như vậy có rất nhiều thứ không biết".
"Nó cái gì chẳng biết, bày đặt làm ra bộ dạng đó. Làm như người trên rừng mới xuống vậy, cái gì cũng ngơ ngơ."
Vĩ Văn giận dỗi bỏ đi trước vào trường. Không thể tin được, chỉ nó lần đầu đến trường nên mới đặc biệt đối xử như thế?
"Ây, thằng nhỏ lại giận rồi, con mau chạy theo Văn Văn đi, không kẻo lạc mất anh trai đấy."
"Dạ.", sự phấn khích của Tuyên Quân hiện rõ khi anh gật đầu cười thân thiện với quản gia, không quên cúi đầu chào từ biệt. Sau khi nhận được như ý muốn của Tuyên Quân, anh nhanh chóng theo bước Vĩ Văn.
Tuyên Quân dù có đuổi kịp Vĩ Văn nhưng cũng không tự tin sánh vai với anh trai mình. Thay vào đó, anh lê bước đi theo phía sau. Mắt đảo quanh, đồng tử mở to và miệng há hốc kinh ngạc trước khung cảnh xa lạ trước mắt.
Vĩ Văn cảm nhận được có người đang chạy về phía cậu đang đi, chưa kịp phản ứng thì cả cơ thể người đó đã nhảy lên người cậu từ phía sau.
"Văn Văn lâu rồi không gặp!"
Vĩ Văn nhíu mày, vẻ mặt đau khổ, bề ngoài có vẻ dọa chết người khác nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng khi nhìn thấy người bạn thân nhất của mình lâu ngày không gặp.
"Ah, cho tôi xin lỗi, Kiệt Kiệt không cố ý.", cậu nói với vẻ mặt đầy hối lỗi.
Tuyên Quân đứng đó quan sát hai người trước mặt. Tuy lo lắng anh trai mình có thể bị tổn thương nhưng anh cũng không dám tỏ ra thân mật hay quan tâm mà chỉ đứng đằng sau nhìn tình hình đang diễn ra.
"Văn Văn chơi màn game mới hôm qua chưa? đúng đỉnh luôn"
"Màn rồng với vua á hả?"
"Đúng đúng"
Cả hai cừa đi vừa nói chuyện vui vẻ rôm rả, Tuyên Quân ở phía sau không khỏi cảm thấy ghen tị... Hóa ra, mình không bằng một người ngoài.
"Chào tất cả các em đang ngồi trong lớp, cô là giáo viên chủ nhiệm của các em trong 5 năm sắp tới, đồng hành cùng các em trên con đường tiểu học này."
Cả lớp chăm chú lắng nghe cô giáo nói chuyện. Ngày đầu tiên đến trường, bạn học nhỏ nào cũng háo hức, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười vui tươi.
"Bây giờ chúng em xếp hàng dài ở hành lang từ bé tới cao, hàng bên trái là con trai, hàng phải con gái, sau này mỗi buổi chào cờ, tập thể dục,xếp hàng các em đều làm theo đúng vị trí đứng như thế"
Cả lớp ngoan ngoãn bước ra ngoài, xếp hàng một cách trật tự.
"Tập trung, bây giờ cô xếp chỗ cho các em, một bàn hai bạn, cũng nhau cố gắng giúp đỡ nhau học tập nhé?!"
Cả lớp đồng thanh:dạ!!!
Giáo viên lần lượt sắp xếp học sinh vào chỗ ngồi được chỉ định theo số báo danh. Tuy nhiên, khi đến lượt Vĩ Văn, cậu thấy mình ngồi khá xa so với người bạn cùng ngồi được chỉ định, "Ơ, cô..sao em lại ngồi chúng với cậu ta chứ?"
"Cái này là do cha các em kêu cô làm như thế. Cha em bảo giúp các em hòa thuận và giúp đỡ nhau."
"Không muốn, Văn Văn không muốn, Văn Văn có thể ngồi một mình, Văn Văn không muốn ngồi chung với của nợ này đâu!!!"
"Cái này cô không quyết định được. Mau, mau vào lớp ngồi trật tự. Các bạn sau còn chưa được vào chỗ ngồi kìa. Em đang làm ảnh hưởng lớp đấy."
Vừa bực bội vừa tức giận, Vĩ Văn bĩu môi, lẩm bẩm trong miệng: "Hứ, cô giáo đáng ghét, bố đáng ghét."
Dù miễn cưỡng nhưng Vĩ Văn không dám làm trái ý cô hay ý muốn của cha. Cậu dậm chân giận dữ, đi một mạch đến chỗ ngồi được chỉ định. Tuyên Quân không biết phải làm sao, lặng lẽ đi theo phía sau trở về chỗ ngồi của mình.
Tuấn Kiệt được cô xếp ngồi phía trước, thấy bạn mình kịch liệt phản đối, cậu cũng có chút tò mò về Tuyên Quân, vì đây là lần đầu Tuấn Kiệt thấy Tuyên Quân, quay xuống hỏi nhỏ Vĩ Văn.
Tuấn Kiệt háo hức ngồi ở chỗ ngồi trước bàn Vĩ Văn. Cậu không khỏi chú ý đến sự phản đối gay gắt của bạn mình đối với một người tên Tuyên Quân. Điều này làm cho Tuấn Kiệt tò mò vì đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tuyên Quân.
Tuấn Kiệt nhanh chóng quay sang Vĩ Văn, trầm giọng hỏi: "Cậu và tên này quen biết nhau sao?"
"Ừm, hắn là cục nợ bố tớ đem về đó, Kiệt đừng chơi với nó nhe, nó đáng ghét lắm."
"À ờm..." Tuấn Kiệt liếc nhìn Tuyên Quân lấy một cái, dường như đã nắm bắt được điều gì đó, vội vàng qua trở lại phía trước lớp, sợ bị giáo viên bắt gặp nói chuyện riêng.
Vĩ Văn lấy từ trong hộp bút chì, kẻ một đường ở giữa dài trên bàn, nói với giọng khó gần: "Cấm cậu lấn qua, cái gì lấn qua đều là đồ của tôi."
Tuyên Quân im lặng quan sát một lúc rồi ngoan ngoãn gật đầu. Nói một đằng làm một nẻo, Vĩ Văn luôn để sách vở vương vãi khắp bàn học của Tuyên Quân. Tuyên Quân im lặng, không dám lên tiếng. Dù thế nào, Vĩ Văn cũng là anh trai mình, tuy có chút trẻ con nhưng đôi lúc cũng rất đáng yêu.