Lam Chi đứng sững sờ trước màn hình video. Cô không biết phải nói gì trước những hình ảnh bị phát tán trước mắt mình. Tiếng bàn tán của mọi người xung quanh mỗi lúc một nhiều hơn, như những gáo nước lạnh tạt vào cô. Trong cơn tức giận, cô bỏ chạy ra khỏi lớp. Nhưng trước khi đi, Lam Chi đã kịp quan sát xung quanh, đặc biệt là Vĩ Văn. Bởi cô biết hôm qua, Vĩ Văn cũng có mặt tại công viên nơi cô bị quay lén.
Vĩ Văn lúc này thực sự hoang mang và bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình. Thật sự, cậu đã nghe lén trộm đêm qua, nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại có thêm một người lạ xuất hiện và còn không rõ danh tính. Nhìn thấy đôi mắt sưng vù và đỏ hồng của Lam Chi, Vĩ Văn cảm thấy vô cùng hối hận và tội lỗi. Ngay khi Tuyên Quân quay trở lại, Vĩ Văn liền tra hỏi anh về những video đó: “Mày nói tao nghe, những video này là sao?”
“Video nào cơ?”, Tuyên Quân không hiểu chút gì về câu chuyện mà Vĩ Văn vừa đề cập đến. Anh mới vừa trở về từ câu lạc bộ, trong tay vẫn còn cầm chồng tài liệu chưa kịp đặt xuống bàn học của mình.
Vĩ Văn đưa mắt nhìn đứa em trai ngốc nghếch. Đúng như Vĩ Văn dự đoán, nó cũng không hiểu được sự tình gì. Vĩ Văn lấy điện thoại ra, ấn mở video thật nhanh rồi đưa nó qua cho Tuyên Quân.
Tuyên Quân gác lại tệp tài liệu đang cầm trên tay xuống bàn học, rồi ung dung đón lấy chiếc điện thoại từ tay anh trai. Tuyên Quân bình thản xem hết từng thước phim trong đoạn video mà không nói lời nào.
Xem xong, Tuyên Quân mới trả lại điện thoại cho Vĩ Văn, từ tốn thốt ra một câu: “Chuyện này không liên quan tới em”
Vĩ Văn giần giật khóe mắt như thể đang kìm lại cơn giận dữ và buồn tủi, khuôn mặt trở nên tối sầm như mây đen kéo đến khi Tuyên Quân dùng giọng nói nhẹ nhàng bình thường thốt ra một câu vô tình chạm đến nỗi đau của Lam Chi. Cũng may Lam Chi không ở đây, nếu cô mà nghe những lời nói của Tuyên Quân này, như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô, khiến cô đau thấu tâm can.
“Mày nói cái gì vậy, mày có trong video đó, là nhân vật chính của câu chuyện. Mày đi kiếm Lam Chi đi, ban nãy Lam Chi hốt hoảng chạy đi mất tiêu rồi, mày đi kiếm cậu ấy đi”
“Tại sao em phải đi tìm?”, Tuyên Quân chẳng có cảm xúc nào trả lời, chỉ chăm chăm nhìn anh trai mình không rời mắt. Càng không muốn đi, càng không muốn dính líu tới cô gái phiền phức kia. Tuyên Quân rất ghét phiền phức, anh không muốn làm gì nhiều lời rồi phiền toái về sau. Kiểu như cô gái kia, rõ ràng không có thiện chí nhưng cô ta lại cứ thích làm quen, thích gọi điện thoại, thích bám lấy anh không rời.
Vĩ Văn thở dài với đứa em trai của mình, cậu không hiểu nổi em trai mình đang suy nghĩ gì trong đầu nữa: “Sao em lại cố chấp như vậy?”
Tuyên Quân lắc đầu, cố gắng nói rõ cho Vĩ Văn hiểu lòng mình: “Em không thích cô ta.”
Vĩ Văn bất lực chống nạnh với Tuyên Quân. Hàng ngày, anh rất thông minh, dù chuyện gì đi chăng nữa thì chỉ cần nói một lần là anh có thể hiểu ngay. Thế nhưng hôm nay, đang trong cơn cấp bách, anh lại dùng vẻ mặt đó trả lời.
Vĩ Văn đưa lưng thẳng lên, nói to một tiếng: “Đi tìm mau! Lam Chi được bao bọc từ nhỏ bây giờ xảy ra chuyện như vậy, cô ấy nghĩ bậy mày có biết không? Mày đi tìm cậu ấy nhanh lên cho tao”
Tuyên Quân tạch lưỡi tỏ vẻ khó chịu. Từ trước đến giờ, Vĩ Văn chưa từng quan tâm hỏi thăm gì đến mình, vậy mà đến một người lạ không thân thiết còn được anh ấy lo lắng đến như vậy. Dù không muốn đi, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết muốn Tuyên Quân đi tìm cô ta, anh cũng chẳng dám trái lời anh trai nữa. Tuyên Quân gật đầu tỏ vẻ chấp thuận, giọng lạnh nhạt nói: “Được rồi, em đi liền”
Tuyên Quân bực bội đi khắp nơi trong trường tìm kiếm Lam Chi. Anh đi khắp các dãy hành lang một lúc nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lam Chi đâu. Tuyên Quân bất đắc dĩ ngước lên nhìn phía ban công trường. Trong đầu anh thoáng nghĩ rằng có lẽ Lam Chi đang ở trên đó.
Và đúng như anh nghĩ, Lam Chi đang ngồi trên một chiếc ghế đã cũ kỹ được nhà trường dùng để làm kho chưa bàn ghế cũ trên sân thượng trường học.
Lam Chi đang chăm chú suy nghĩ, chợt có tiếng động lạ từ sau lưng, cô quay lại và nhận ra đó chính là bóng hình quen thuộc mà suốt thời gian qua cô luôn nhớ nhung, hằng mơ thấy. Trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc, cô chỉ còn biết cười nhạt nhẽo và thốt lên: “Anh trai làm? em trai lên đây để bào chữa?”
Cơn nóng giận đang bùng lên trong người Tuyên Quân, còn bị Lam Chi khiêu khích thêm vào nữa khiến anh không thể kìm chế được. Cả cơn tức giận dâng trào khiến Tuyên Quân phải lớn tiếng quát tháo: “Cậu nói cho đàng hoàng vào”
“Đàng hoàng?”, Lam Chi tức giận đứng phắt dậy, đối diện với ánh mắt của người mình yêu cô run rẩy không nói nên lời: “Ha! Cậu làm như tui không biết đêm qua anh trai cậu đã xuất hiện ở công viên”
“Đúng! Anh trai tôi có xuất hiện ở đó. Nhưng anh tôi không đem điện thoại”, Tuyên Quân kiên quyết với lời khẳng định của mình rằng anh trai mình vô tội. Câu nói đó không phải chỉ là lời bênh vực bao che cho người thân của mình mà Tuyên Quân thực sự nắm giữ trong tay bằng chứng chứng minh sự trong sạch của anh trai mình.
Hôm đó về đến nhà, Vĩ Văn giận dỗi ngược lại vì Tuyên Quân không nói hết cho cậu nghe mọi chuyện. Vĩ Văn bỏ về phòng mà không thèm để Tuyên Quân vào mắt. Đúng lúc đó, tiếng tin nhắn vang lên, Tuyên Quân nhìn sang phía sofa và thấy điện thoại nằm im trên bàn nhưng màn hình vẫn sáng. Tuyên Quân cũng không tò mò về chuyện riêng tư của Vĩ Văn. Mặc dù điện thoại vẫn liên tục có thông báo, Tuyên Quân vẫn đi lên phòng để suy nghĩ cách làm lành với Vĩ Văn.
“Cậu nghĩ những lời nói này làm tôi tin?”, Lam Chi tỏ ra lạnh nhạt, hờ hững với câu trả lời của Tuyên Quân. Hiện tại, cô không còn thiết tha hay tin vào những lời ngon ngọt nữa, mặc dù đó lại là lời nói của người mà trước đây cô rất yêu thương. Giờ đây, Lam Chi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời xa khỏi ngôi trường ma quái, rời khỏi những con người đã khiến cô khổ sở hết lần này đến lần khác.
“Cậu tin hay không là tùy cậu, tôi cam đoan và chắc chắn video đó không liên quan tới anh trai tôi. Trước tiên muốn buộc tội một ai khác cậu phải có bằng chứng trước đã. Đừng vì sự xuất hiện nhỏ bé mà đánh giá tất cả mọi chuyện”
Khuôn mặt anh lúc đó nghiêm túc vô cùng, nghiêm túc đến mức làm Lam Chi chưa từng thấy bao giờ. Thế nhưng, dù cho nghiêm túc đến nhường nào, cũng không thể che lấp được đôi mắt đầy quyết tâm và sự nắm chắc tình hình, không để bất kỳ một kẻ hở nào có thể lọt ra ngoài.
Lam Chi lặng đi, mãi chẳng thốt nên lời. Những điều Tuyên Quân vừa nói ra không hoàn toàn sai, nhưng cô vẫn đau đớn vô cùng. Nhíu chặt đôi môi gần như tuyệt vọng, Lam Chi run rẩy không thể tin những chuyện này lại xảy ra với mình. Cứ từng lời, từng lời như những nhát dao nhọn cắm vào trái tim cô, khiến cô như muốn ngừng thở ngay tại chỗ.
Tuyên Quân cảm thấy có sự im lặng, sự tuyệt vọng bao trùm lấy Lam Chi. Ngay sau đó, anh liền đổi giọng nhẹ nhàng, nói lại những điều đã từng nói với cô rằng: “Những gì tôi nói với cậu hôm qua chắc cậu cũng đã hiểu rồi mà đúng không? Hiện tại chuyện này nó ảnh hưởng rất nhiều đến anh trai tôi. Tôi mong cậu tìm ra người đứng sau chuyện này, tôi không muốn những chuyện bé làm ảnh hưởng đến anh ấy”
Tiếp sau đó, Tuyên Quân lặng lẽ quay đi, bước chậm khỏi “căn phòng” trong sự im lặng đến đáng sợ của Lam Chi. Lam Chi vẫn đứng yên tại đó, gương mặt cô không hề có bất cứ biểu hiện cảm xúc nào, cô chỉ lẩm bẩm thầm thì một câu vô nghĩa: “Người mà cậu nói, là anh trai cậu đúng không?”
Tuyên Quân dừng bước chân, đôi mắt anh không khỏi ngước nhìn lên bầu trời cao rộng thăm thẳm, phảng phất như đang chiêm nghiệm một điều gì đó sâu xa. Chừng một lúc sau, Tuyên Quân từ từ thu hồi ánh nhìn và chậm rãi hướng mắt về phía trước. Dường như tất cả những suy tư, ngẫm nghĩ in sâu trong đôi mắt anh đã được sắp xếp một cách gọn gàng, cẩn trọng trong tâm trí anh, anh mới chậm rãi trả lời: “Cậu nghĩ như vậy sao? Cứ coi là vậy đi!”,
Một câu nói đơn giản, không hề câu kì nhưng khi nghe vào liền thấy được đáp án bên trong. Lam Chi mỉm cười như rút hết gánh nặng trên vai. Đã từ lâu, cô muốn biết người anh thích là, dù không thấy được đối phương nhưng cô vẫn thầm nói bản thân. Bao giờ chưa tìm được người thích thì cô vẫn có cơ hội để ở bên cạnh Tuyên Quân.
Mặc dù chưa từng gặp mặt người đó, Lam Chi vẫn luôn tự nhủ với bản thân rằng: ‘Chừng nào Tuyên Quân chưa tìm được người phù hợp, tôi vẫn còn cơ hội ở bên cậu ấy.’ Lời tự nhủ ấy nuôi dưỡng trong lòng cô một niềm hy vọng, thôi thúc cô nỗ lực hơn mỗi ngày để có thể thu hút sự chú ý của Tuyên Quân, được ở bên cạnh anh với danh nghĩa “bạn đời”.
Nhìn thân ảnh anh khuất dần sau bức tường, Lam Chi không để tâm đến câu nói vừa rồi của anh mà chìm đắm trong những suy tư miên man khác. Lam Chi khẽ quay người, chậm rãi ngồi lại trên chiếc ghế đá cũ vừa nãy, ánh mắt nhung nhớ hướng lên bầu trời đêm trước còn u ám ảm đạm, giờ đây đã trở nên trong xanh, sáng bừng cả góc phố.
Ngồi đó, Lam Chi cũng chẳng biết mình đang đợi chờ điều gì. Một chút thanh thản, một chút bình yên, hay một điều gì đó kỳ diệu vẫn luôn le lói trong sâu thẳm trái tim mình? Những câu hỏi cứ thế xoay vần trong tâm trí, cuốn cô đi trong dòng chảy mênh mông của ký ức.
…To Be Continued…
Cuộc Gặp Định Mệnh.
Thể loại: LGBT
Tác giả: Tv.mgk.
Ngày Viết: Thứ 4 ngày 19 tháng 3 năm 2024.
Ngày Phát Hành Truyện: 19:00 ngày 25 tháng 03 năm 2024.
Ngày Phát Hành Chương 31: 19:00 ngày 11 tháng 05 năm 2024.