Cuộc Gặp Định Mệnh

Chương 8: Câu Lạc Bộ



"Xin chào các bạn thân mến, hoan nghênh các bạn đã tham gia Câu Lạc Bộ. Tôi là Chi Bảo - trưởng câu lạc bộ bóng đá. Rất hân hạnh được gặp các bạn học sinh mới.", Với ánh mắt nhẹ nhàng, Chi Bảo nhìn các em học sinh mới đến với một chút phấn khởi trong lòng. Đã hai năm liền anh đảm nhiệm vị trí trưởng câu lạc bộ bóng đã, trong đời khó lắm mới cảm nhận được cảm giác này.

Nhìn thấy các em ngây ngô như chính mình ngày xưa, Chi Bảo không thể kìm được tiếng cười. Ngay sau đó, anh ngượng ngùng liền điều chỉnh lại dáng vẻ, tông giọng của mình để cho thấy sự nghiêm túc hơn.

"Ở đâu cũng vậy, điều có nội quy, quy tắc! Câu lạc bộ cũng không ngoại lệ. Để các em hiểu rõ hơn về quy tắc của câu lạc bộ bóng đá, tôi sẽ nói sơ qua một lượt...mong rằng trong số các em sẽ không có ai phạm vi dù chỉ là một lỗi nhỏ nhất" Chi Bảo nói một cách quyết đoán, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, trừ duy nhất một người không quan tâm đến việc này...

Sau khi bị tập hợp bất chợt, Vĩ Văn cảm thấy mệt mỏi và không muốn tham gia. Cậu nhìn xung quanh câu lạc bộ, cảm thấy mọi người ai nấy đều cao lớn, duy nhất một mình cậu nhỏ bé. Vĩ Văn chỉ biết rơi nước mắt lặng lẽ. Để tránh sự chú ý, Vĩ Văn chọn đứng cuối hàng, né tránh ánh mắt của các anh trưởng.

"Lâu quá đi, muốn đi căn tin quá đi.", Vĩ Văn vẫn vân vê nhẹ ngón tay của mình, cảm thấy chán nản ở hiện tại. Tiếng động ồn ở bụng cậu vang lên, đầu óc thì xoay tròn, không thể suy nghĩ ra điều gì khác ngoài những món ngon từ tối hôm qua mà Tuyên Quân đã nấu cho cậu ăn.

"Này bạn nhỏ con ở cuối hàng kia! Bạn học kia nghe tôi nói gì không?"

"Hội trưởng kêu cậu kia!", Bạn học sinh đứng kế bên đánh vai nhẹ người bên, ra hiệu cho họ ngay lập tức.

"À hả?" Vĩ Văn lơ đãng lẩm bẩm, chợt giật mình trở lại hiện thực, đầu óc lang thang không mục đích. Cậu bối rối nhìn quanh, tự hỏi tại sao mọi người lại nhìn chằm chằm vào mình như vậy.

 "Anh đang gọi tôi à?", cậu bối rối hỏi, liếc nhìn Chi Bảo.

"Em kia, lên đứng trước hàng cho tôi!" Chí Bảo ra lệnh. Vĩ Văn càng bối rối hơn, lắp bắp: "Tôi? Tại sao? Có chuyện gì vậy?"

"Nhanh lên!"

Đầu óc Vĩ Văn vẫn chưa nắm bắt tình hình trước mắt. Cậu không hiểu tại sao Chi Bảo lại đưa cậu lên đầu hàng, tại sao mọi người dường như đều chú ý đến một mình cậu?. Vĩ Văn miễn cưỡng tiến về phía đầu hàng, cảm thấy vừa run rẩy vừa lo lắng. Khi đứng đó, cậu không khỏi tự hỏi bản thân đã có chuyện gì xảy ra.

Vĩ Văn chờ đợi câu nói tiếp theo của Chi Bảo, đầu óc cậu lại tiếp tục quay về khoảnh khắc Chí Bảo gọi cậu. "Từ sau này, em đứng trước hàng cho tôi."

"Hả? à dạ!", Vĩ Văn ngớ người chẳng hiểu hội trưởng đây là có ý gì nhưng cũng không thể phật lòng anh lớn, ngoan ngoãn chấp nhận.

Những lời xì xào, thì thầm của những người xung quanh chỉ khiến Vĩ Văn thêm bối rối. Cậu cố gắng hết sức để ghép các mảnh ghép lại với nhau, nhưng càng nghĩ về nó, cậu càng trở nên bối rối. Cứ như thể Vĩ Văn đã được đưa đến một thực tại khác, nơi chẳng có ý nghĩa gì cả.

Chi Bảo phá vỡ sự im lặng và giao cho Vĩ Văn nhiệm vụ dọn dẹp bóng. Vừa miễn cưỡng Vĩ Văn im lặng làm theo.

"Xin chào các em nhé, anh là hội trưởng của câu lạc bộ bóng rổ, Khải Tuyên, sau này cứ gọi anh là Khải Tuyên đừng gọi anh là hội trưởng, anh không quen với việc này!", Khải Tuyên chào đón các bạn học sinh mới bằng nụ cười ấm áp. Anh trông khác hẳn với người bên cạnh, người dường như luôn mang vẻ mặt chua chát. "Xin chào, Minh Lâm, phó câu lạc bộ bóng rổ," một trong những hội sinh viên lên tiếng.

"sao lại là hắn ta nữa chứ, oan gia ngõ cụt gì đâu", Tuấn Kiệt nghe thấy giọng nói quen thuộc cách đó không xa, quay đầu nhìn về phía trước thì nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Minh Lâm. Mặt Tuấn Kiệt trở nên đầy gượng gạo, cậu thầm cầu nguyện nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Có vẻ như cậu lại mắc kẹt với Minh Lâm, việc họ thường xuyên chạm mặt nhau và cãi nhau chắc chắn sẽ gây rắc rối lớn.

Khải Tuyên lật hồ sơ qua, nhẹ nhàng nói: "Từng người các em hãy nói ra lý do vì sao các em chọn vào cậu lạc bộ bóng rổ, có được không?"

Khi lần lượt từng người lên phát biểu, đến lượt Tuấn Kiệt thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về người cậu với vẻ thích thú. Thậm chí, có người còn cười thầm trước vóc dáng nhỏ bé của Tuấn Kiệt, khiến Tuấn Kiệt có chút xấu hổ không biết phải nói gì.

"Em nói đi, vì sao em lại muốn tham gia Câu Lạc Bộ bóng rổ mà không phải là các câu lạc bộ khác?", Khải Tuyên hỏi.

"À..ừm..", Tuấn Kiệt ngập ngừng mãi vẫn không biết nên nói như thế nào, cậu hít một hơi thật sâuu, nhìn len lén Khải Tuyên và Minh Lâm.

Minh Lâm cảm thấy khi Tuấn Kiệt nhìn sang phía mình, ánh mắt của cậu có vẻ không rõ ràng lắm, như là có điều gì đó ẩn chứa bên trong. Đôi mí mắt của Tuấn Kiệt nhấp nhô vài cái, tạo ra cảm giác hồi hộp và khó hiểu cho Minh Lâm. Minh Lâm nghĩ trong lòng rằng có lẽ Tuấn Kiệt đang bày trò gì đó hoặc là có ý đồ gì đó không hay.

"Tại vì..em chọn đại ạ!", cuối cùng Tuấn Kiệt cũng dũng cảm thốt ra.

"Sao cơ?" Khải Tuyên hỏi, cảm thấy như nghe lầm điều gì đó, muốn hỏi Tuấn Kiệt cho rõ.

Tuấn Kiệt ngượng ngùng giật mình, không dám nhìn vào mắt ai, nhẹ nhàng nói: “Ahem, em không biết nên chọn câu lạc bộ nào nên em chọn đại bóng rổ thôi.. Nhưng mà..em sẽ cố gắng mà, không làm ảnh hưởng đến mọi người đâu!"

Tuấn Kiệt kiên quyết nhìn Khải Tuyên, không nhúc nhích một milimet nào. Khải Tuyên chỉ có thể gượng cười gạt đi, trong khi đám con trai bên cạnh có chút phàn nàn, không mấy vui vẻ. "Chưa thấy gì làm ảnh hưởng rồi đó-"

Bất chấp những lời bàn tán và bình luận tiêu cực xung quanh, Tuấn Kiệt không để ý đến chúng. Ngay từ đầu, Tuấn Kiệt tham gia Câu Lạc Bộ này chỉ vì chọn đại, nói thách một tí chỉ để lấy lòng trưởng câu lạc bộ nào đó. Trong mắt Tuấn Kiệt bây giờ, những người này chẳng là gì cả.

"hơ, lại gặp nhóc mỏ hỗn nữa rồi ", Minh Lâm nghĩ thầm, ngạc nhiên nhìn Tuấn Kiệt. Rõ ràng sự có mặt của Tuấn Kiệt tại câu lạc bộ gây ra nhiều phản ứng trái chiều nhưng có lẽ cậu cứng đầu đến mức vẫn không hề bối rối trước tất cả.

"Không sao, lúc mới ký giấy anh cũng chọn đại như em, có ngờ bây giờ làm hội trưởng câu lạc bộ bóng rổ chứ. Coi chừng sao này em làm hội trưởng kế nhiệm anh đấy!!!" Khải Tuyên nói với vẻ ngoài đầy tự tin, không có gì là không thể đối với Khải Tuyên.

"Thật sao ạ?", Tuấn Kiệt thật sự ngạc nhiên đến mức không thể tin vào điều đó. Khuôn mặt cậu lộ ra sự kinh ngạc và bất ngờ tột cùng, như thể cậu không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.

Khải Tuyên không khỏi bất ngờ trước hành động của Tuấn Kiệt, anh chỉ nói đùa một cách thoáng qua, không nghĩ rằng ai sẽ tin vào điều đó. Nhưng dù không ngờ, Tuấn Kiệt tin rằng đó là sự thật.

“Quan trọng ở em thôi", Khải Tuyên cười mỉm.

"Dạ!", Tuấn Kiệt trả lời với nụ cười tràn đầy hạnh phúc, khiến cả nhóm học sinh ngơ ngác. Sự bối rối của họ hiện rõ khi họ đứng chết lặng, tự hỏi điều gì có thể mang lại niềm vui sướng đến vậy trên khuôn mặt của Tuấn Kiệt. Nhưng họ đâu biết, niềm hạnh phúc của anh bắt nguồn từ một nhận thức đơn giản nhưng sâu sắc -

Minh Lâm ngồi đó với vẻ mắt tức tối, tay anh bấu chặt hồ sơ trên tay, nghĩ: "chậc, mắc gì cười tươi dữ vậy?"

"A ~”, Vĩ Văn chán nản thở dài, nằm dài trên bàn ăn trong căng tin, nhớ lại chuyện đáng xấu hổ ban nãy. "Chưa gì tao ghét ông hội trưởng câu lạc bộ của tao rồi đấy bắt tao làm đủ thứ, bây giờ cả người tao rã rời."

"Chắc tao đỡ hơn mày rồi, tao chỉ bị bẽ mặt thôi.", Tuấn Kiệt cố gắng tự an ủi bản thân. Nhưng ngay cả cậu cũng không thể thoát khỏi cơn bão được gọi ba chữ "Câu Lạc Bộ", cảm thấy bất lực Tuấn Kiệt khóc cạn trong lòng.

Vĩ Văn hoàn toàn ngơ ngác trước lời nói của người bạn thân nhất. Cậu không thể để chuyện này trôi qua vì sự tò mò của bản thân. "Huh?" cậu kêu lên, cố gắng hiểu tất cả.

"Thân hình nhỏ nhưng lại thích bon chen á...bị cười quá trời.", Tuấn Kiệt không biết phải kết thúc câu chuyện này như thế nào. Đối mặt Vĩ Văn, cậu gật gù cho qua. Chỉ có kẻ ngốc mới tham gia câu lạc bộ dành cho những người khổng lồ đó.

"Cũng đúng đấy chứ, tự nhiên mày chọn môn đó vậy, sao không chọn cái khác?", Vĩ Văn gật đầu hiểu ý, nhận ra quyết định của bạn mình quả thực khá kỳ quặc.

"Tao bị ngu đó..", Tuấn Kiệt bất lực với bản thân mình, cảm thấy bản thân mình rất ngốc, tự mình hại mình, bây giờ chỉ biết cố gắng sống qua ngày ở nơi được gọi là người khổng lồ.

1: "Sắp có bài kiểm tra rồi, mày học được gì chưa?"

2: "bài kiểm tra gì?"

1: "lý đó mày không nhớ hả"

2: "hả?"

"Ủa, có kiểm tra hả ta?" Khi cuộc trò chuyện giữa hai người bàn trên Tuấn Kiệt, Tuấn Kiệt không khỏi cảm thấy bất an. Từ “bài kiểm tra” vang vọng trong đầu cậu, cậu liếc nhanh vào thời gian biểu của mình. Tim Tuấn Kiệt lỡ nhịp khi nhận ra quả thực sắp có một bài kiểm tra. Sự hoảng loạn bắt đầu ập đến khi cậu cố gắng nhớ lại xem mình đã học môn này chưa.

Tuấn Kiệt quay sang Vĩ Văn tìm câu trả lời, hy vọng bạn mình khả quan hơn. "Mày học bài chưa?" Tuấn Kiệt hỏi, giọng đầy tuyệt vọng.

"Bài gì nữa?" Vĩ Văn nhún vai không mấy quan tâm trước câu hỏi của Tuấn Kiệt. Lúc này, Vĩ Văn đang say mê đọc một cuốn sách mới phát hành.

Sáng nay, Vĩ Văn tình cờ ghé ngang cửa hàng tiện lợi và đã mua em nó. Tận dụng cơ hội để tận hưởng em nó trong thời gian rảnh rỗi, cậu không hề biết rằng mình bị triệu tập đến câu lạc bộ, làm gián đoạn buổi đọc truyện của cậu. Bực bội đến mức được cho nghỉ 5 phút giải lao, Vĩ Văn không để ý đến tiếng gọi của Tuấn Kiệt, hoàn toàn mải mê với cuốn sách này không lối thoát.

" Hôm nay kiểm tra lý!" Giọng của Tuấn Kiệt vang vọng khắp lớp, lời nói của cậu tràn ngập sự mong đợi và tò mò. Tuấn Kiệt hiểu rõ người bạn của mình là người như thế nào. Qua từng lời, Tuấn Kiệt nhấn mạnh tầm quan trọng của kiểm tra lý.

“Ừm,” Vĩ Văn thì thầm, ngón tay dừng lại trên một trang trong truyện. Một tia hy vọng lóe lên trong mắt Tuấn Kiệt. "Hả? Cái gì? Bài kiểm tra vật lý? Mày nghiêm túc đấy à?"

Câu trả lời bất ngờ của Vĩ Văn khiến Tuấn Kiệt mất cảnh giác. Có vẻ như sự xuất hiện của một bài kiểm tra vật lý đã hoàn toàn thoát khỏi tâm trí bạn cậu "Nhìn mày đủ hiểu rồi, chúc may mắn~"

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác đó, Tuấn Kiệt hoàn toàn chắc chắn 1000℅ rằng người này không hề biết gì về bài kiểm tra lý ngày hôm nay. Tuấn Kiệt không biết làm gì hơn ngoài chúc bạn thân may mắn rồi nhanh chóng quay sang người bạn ngồi cạnh để hỏi thăm tình hình.

"vãi, có kiểm tra hả, sao mình không nhớ vậy ta?"

Khi cô giáo bước vào lớp một cách duyên dáng đã tạo nên một làn sóng mạnh mẽ bên trong lòng Vĩ Văn. "Mọi người hãy tập trung vào bài kiểm tra của mình. Chúng ta có 45 phút để hoàn thành." Tâm trí của Tuấn Kiệt chạy đua khi cậu cố gắng nhớ lại bất kỳ thông tin nào mà cậu có thể đã bỏ lỡ.

Vĩ Văn ngồi ở bàn học, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng trước mặt. Những từ ngữ trên trang giấy dường như đang chế nhạo cậu, chế giễu sự bất lực của cậu trong việc hiểu chúng. "Nhiều vậy, tận 5 câu.."

Vĩ Văn đã ngồi đó hàng thế kỷ, cố gắng giải mã ý nghĩa đằng sau sự lộn xộn của các chữ cái. "Cái gì mà..đọc chả hiểu vậy", cậu lẩm bẩm một mình. Sự thất vọng ngày càng lớn trong khi cậu nhận ra rằng mình đã trải qua 30 phút liên tục mà không thể viết được một câu nào.

Vĩ Văn liếc nhìn Tuyên Quân, người có vẻ hoàn toàn thoải mái khi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đàn chim bay qua, lượn lại. "thằng này làm xong rồi đó hả?" Sự đố kỵ của Vĩ Văn ngày càng lớn khi cậu khao khát sự bình yên như Tuyên Quân. Vĩ Văn ước gì mình có thể thoát khỏi sự dày vò của mảnh giấy đó và tìm được niềm an ủi trong niềm vui đơn giản là được quan sát thiên nhiên hay đơn giản hơn là đọc cuốn truyện mới được phát hành. Nhưng than ôi, tâm trí Vĩ Văn tràn ngập sự thất vọng và bối rối, khiến cậu đến mức phát điên.

Tờ giấy vẫn còn nguyên, sự trống rỗng của nó nhắc nhở rõ ràng về cuộc đấu tranh của Vĩ Văn. Vĩ Văn thở dài thật sâu, cảm thấy thất bại. Nhiệm vụ này dường như không thể vượt qua được và sự tự tin của anh ngày càng giảm sút theo từng giây phút trôi qua. Nhìn Tuyên Quân tiếp tục tận hưởng khung cảnh yên bình bên ngoài, Vĩ Văn không khỏi cảm thấy ghen tị xen lẫn ngưỡng mộ. Chỉ có thời gian mới trả lời được.

Trong khoảnh khắc 10 phút trôi qua, Vĩ Văn vẫn bế tắc, ngồi tự trách bản thân, lo sợ ba mình sẽ đánh vì tội ăn một quả trứng ngỗng " "chết mình rồi, đợt này về ăn cây 0 ba đánh mình chết mất"

Nhanh như chớp, Tuyên Quân tráo đổi 2 tờ kiểm tra, trao tờ của mình cho Vĩ Văn và lấy bài kiếm trả của cậu nhanh chóng viết.

"Ê!!!", Vĩ Văn giật mình, bối rối không biết phải làm gì, khi cố lấy tờ kiểm tra của mình lại thì bị Tuyên Quân đánh vào tay, cảm thấy có chút uất ức, mếu máo muốn khóc.

"Anh không muốn bị la thì im lặng tí đi."

Vĩ Văn ngồi im lặng, đôi khi nhìn qua bài làm của mình và rồi nhìn sang đồng hồ, chỉ còn 1 phút nữa là hết giờ. Trước mắt cậu, liền có tờ giấy mới xuất hiện, đầy ắp chữ.

Vĩ Văn ngơ ngác nhìn chăm chú vào bài kiếm tra của mình, thực sự Tuyên Quân rất có tài năng chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy anh đã xuất sắc hoàn thành nhanh chóng một số câu hỏi với câu trả lời dài dòng.

"ể, chữ hao hao giống mình vậy " Khi nhìn kỹ, Vĩ Văn phát hiện một số chi tiết trên tờ giấy giống với cậu. Vĩ Văn nhớ lại bài kiểm tra trước đó của Tuyên Quân, chữ viết trên tờ giấy hoàn toàn khác biệt so với bài của mình. Cậu không khỏi ngạc nhiên, nhìn sang phía Tuyên Quân với sự ngưỡng mộ, thấy rằng thằng nhóc này thật sự rất giỏi.

 "thằng của nợ này cũng tài ghê"