Do đây là phòng vip nên cái giường rộng hơn ở phòng bệnh thường cộng thêm xung quanh còn có mấy cái tủ nhỏ để để đồ nên khi cô trốn ở một góc thì sẽ không bị nhìn thấy và cũng sẽ chẳng có ai mà để ý.
Đúng như cô dự đoán, đám người kia vừa thấy camera bị che thì liền đạp cửa mà xong vào. Ai nấy thấy sợ dây mà cô văng rồi cũng đều chạy ra khỏi đây rồi mất hút.
Nhân cơ hội này Chu Nghiên Dương lập tức bò ra rồi bỏ chạy, trên đường đi cô vô tình phát hiện ra phòng thay đồ của các y tá nên chạy vào luôn.
Do giờ này đang là ban đêm nên trong đây khá vắng vẻ nên cô chạy vào rồi thay đỡ một bộ đồ y tá, đeo cái khẩu trang.
Cứ như vậy mà cô đã chạy ra khỏi bệnh viên, nhưng vừa mới đi được một lúc cô nhìn thấy có một bé gái đang đứng giữa đường và cầm một con thú nhồi bông, chiếc xe tải ở đằng xa thì đang tiến đến. Thấy cô liền chạy lại ôm cô bé rồi dùng sức bật đi trước khi chiếc xe tải lao đến, chiếc xa chạy vụt qua rồi nhanh chống thắng lại còn cô té xuống đường.
Do tay và cả người cô đều bảo vệ cô bé nên đầu không mai đập mạnh xuống đường, cứ tưởng như vậy sẽ xong nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một chiếc xe tải chạy quá tốc độ từ xa lao đến.
Lần này chỉ kịp đẩy con bé ra vùng an toàn còn chuyển về sau cô không còn nhớ nữa.
Chẳng biết qua bao lâu mà khi tỉnh dậy Chu Nghiêng Dương cảm thấy cả người đau nhứt nhưng kì lạ là ở cổ tay chẳng có một chút đau đớn gì. Hay là do thuốc tê chăng.
Mặc dù đôi mắt đang nhắm nhưng cô vẫn biết mình lại ở cái bệnh viện mà mình vừa trốn đi. Đừng hỏi vì sao cô biết vì có chuyện này có dùng đầu gối đoán cũng ra.
Cô gặp tai nạn ở gần cái bệnh viện mà mình trốn đi mà người đưa mình đến đây thì đâu biết chuyện này lại thêm bản thân cô lại mặc đồng phục y tá của bệnh viện này.
Đúng là bản thân mình trong lúc hoảng nạn mà còn có lòng tốt cứu người. Lần này thì toi rồi, nhất định đám người kia sẽ nâng cao phòng bị và còn nếu chuyện trốn ra được đây vậy chắc chắn là trong mơ rồi.
Trường hợp này không phải là bản thân mình tiêu cực mà đó sự thật chẳng thể nào chối cải được.
Đến nước này rồi thì trước sau gì cũng phải đối mặt với đám người đó nghĩ vậy cô liền mở mắt ra nhưng khung cảnh trước mặt lại khác với những gì bản thân mình đã liên tưởng.
Nơi đây vẫn là căn phòng vip nhưng đối diện với Nghiêng Dương chẳng phải là những người vệ sĩ canh chừng hay người cô chú ác độc kia mà chính là một cụ ông và bà lão cùng với một gương mặt đầy lo lắng. Ngay khi cô chưa định hình kịp thì cánh cửa bật mở, bước vào là một người đàn ông điển trai mà trong người này có hơi quen quen.
Lúc trước cô ra nước ngoài làm thủ tục nhập học thì có cùng với mấy đứa bạn đi chơi và gặp phải anh. Lúc đó cô và đám bạn đã có một vụ cá cược là nếu ai có thể thu hút hay chọc ghẹo được anh thì sẽ thắng cược.
Khi đấy cô là người tiên phong đi đầu, khi ấy cô chỉ mới lại làm quen trêu trọc anh mấy câu mà đã bị anh dùng những lời nói sắc bén của mình rồi chặc chém không thương tiếc.
Không ngờ bây giờ ở trong tình thế này mà còn gặp lại được. Nhưng mà hình như có chuyện gì sai sai thì phải.
Nghĩ ra được gì đó Nghiên Dương liền bật người dậy, rút kim truyền nước rồi phóng xuống giường nhưng do chân ngắn quá nên liền bị hụt mà té xuống sàn nhà.