Ba ngày sau thì hai được xuất viện, Lâm Doãn Mặc quay lại cuộc sống đời thường còn Phương Anh cũng không khác gì mấy, cô lại phải đi học.
Vừa bước vào lớp học thì cô để cặp ở chổ ngồi của mình rồi đi lại phía Cao Hữu Kỳ ngồi xuống cái ghế trống phía bên cạnh anh rồi nói nhỏ:
“Này”
“Chuyện gì”
“Tôi có một chuyện thắc mắc muốn hỏi anh”
“Vậy hỏi đi”
“Nơi đây nhiều người không tiện hỏi”
Thế là hai người đi ra ngoài sân rồi ngồi xuống một băng ghế gần đó.
“Mặt anh có thể tươi cười một chút được không, sao lúc nào cũng tỏ ra nghiêm khắc làm người ta sợ vậy”
“Nói chuyện chính”
“Được rồi, tôi nói chuyện chính đây. Có phải lúc trước anh từng nói từ khi nhập vào xác của Hữu Kỳ thì anh có thể nhớ một số ký ức của nguyên chủ”
“Ừm” “Vậy tại sao khi tôi nhập vào xác của cô bé Phương Anh này thì chẳng nhớ gì nhỉ”
“Chuyện đó làm sao tôi biết được. Có lẽ nguyên nhân, vận mệnh, mục đích của chúng ta khác nhau”
“Anh có biết cách trở về cơ thể cũ không”
“Hỏi thừa”
“Anh biết”
“Tôi mà biết thì giờ này còn ở đây và trong thân thể này à”
Nghe đến đây gương mặt cô liền yểu xìu.
“Có buồn thì cũng chẳng thay đổi được gì”
“Anh hứa với tôi một điều được không”
“Hửm”
"Nếu một trong hai chúng ta quay về cơ thể cũ được thì phải tìm gặp để giúp đối phương. Tôi biết hiện tại trong cơ thể nhỏ này anh có nhiều thứ ấm ủ mà không thực hiện được.
Thấy chúng ta có hoàn cảnh giống giống nhau nên tôi mới nói đấy. Anh đọc nhiều sách về kinh doanh như vậy nên chắc trong lĩnh vực này anh giỏi lắm nhỉ" “Ý của cô là”
"Chúng ta có thể hợp tác, hiện tại người biết tôi ở trong cơ thể này chỉ có ba người, trừ anh ra thì hai người còn lại là thầy và em trai.
Thời gian sắp tới tôi sẽ vay của thầy ít vốn để mở một cửa hàng nhỏ để kinh doanh, tôi sẽ gián tiếp quản lý còn người trực tiếp là em tôi nhưng hiện tại nó còn quá nhỏ nên tôi sợ nó sẽ làm không được.
Tôi biết anh đang cần tiền, hơn nữa thời gian rảnh anh có thể đến tận cửa hàng để xem xét, không như tôi bị quản chế thời gian"
“Làm ăn với cô, nghe cảm thấy nguy hiểm thế”
“Anh đùa à, từ nhỏ tôi đã theo ba học kinh doanh rồi đấy”
“Cùng làm ăn thì cũng được nhưng tôi có một điều kiện”
“Nói đi”
“Chúng ta cùng làm ăn, tôi cũng bỏ không ít chất xám vậy tôi cũng được xem là một ông chủ, đứng ngang hàng với cô” “Anh không cảm thấy bản thân mình có hơi đồi hỏi sao”
“Chúng ta điều là thương nhân mà, đặc biệt là những thương nhân thông minh sẽ không bao giờ làm việc lỗ vốn”
“Cũng được, nếu như anh muốn làm ông chủ muốn đứng ngang hàng với tôi vậy thì tôi sẽ không trả lương cho anh như mướn nhân viên mà sẽ chia theo lợi nhuận. Tháng nào có lợi chúng ta sẽ chia theo phần trăm còn lỗ hay không bán được thì sẽ không có tiền”
“Được”
“Vậy chúng ta chia lợi nhuận như thế nào”
“Tôi 6 cô 4”
“Anh giỡn mặt hả, tôi là người đi vay vốn và đặt nền tảng cho cửa hàng đấy”
“Vậy 5:5”
“Còn em trai tôi nữa, nó sẽ là người trực tiếp đứng ra quản lý quán đấy”
“Vậy 4:4:2”
“Chốt như vậy đi, có gì chúng ta liên lạc qua điện thoại”
“Tôi không có điện thoại”
“Vậy thì tạm thời cứ trao đổi trực tiếp khi đi học, còn điện thoại để khi nào có kinh tế thì mua”
“Cô lên kế hoạch đến đâu rồi”
“Tôi chỉ mới tính và tìm hiểu thị trường thôi”
“???”
“Vậy mà tôi tưởng đâu cô đã mở được cái quán rồi chứ”