Khi này mọi người đều im lặng, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng súng. Những người ở bên trong đều chạy ra ngoài bao gồm có cả thầy Cẩn.
Lo sợ nhưng những người đã hại Nghiêng Thành quay lại nên Hữu Kỳ nhanh chóng kéo cô vào một góc. Nghiêng Dương khi này chứ như một cái xác không hồn, anh kéo thì cô đi còn đôi mắt vẫn nhất quyết nhìn về một hướng.
Hai người núp vào một góc khuất, cảm thấy nơi này đã an toàn rồi thì anh mới quay xuống nhìn cô. Nhìn một người hằng ngày vui vẽ nói chuyện này lại biến thành như thế này khiến anh có chút không quen và chạnh lòng.
Trong vô thức anh ôm cô vào lòng, bàn tay của mình nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô như một lời động viên an ủi.
Bên ngoài ầm ĩ một chút thì cô nghe có giọng nói quen thuộc là của anh. Biết đối phương là vì lo lắng cho mình nên mới kéo người đến đây khiến cô chút suy nghĩ.
Khi nhìn thấy Nghiêng Thành dường như cô đã hiểu rõ một điều là mình đã thất bại rồi. Trả thù gì chứ đến người thân của mình còn không bảo vệ nổi thì hai chữ trả thù còn có nghĩ lý gì nữa.
“Đám tang của Nghiêng Thành nhờ anh và thầy Cẩn lo liệu, cuộc đời của tôi đúng là đã nợ hai người rất nhiều không biết đến khi nào mới trả được nữa”
Nói xong cô liền đi một mạch ra phía trước và đến chỗ Lâm Doãn Mặc.
“Cậu này, chúng ta cùng nhau về nhà có được không, con mệt quá”
Lời vừa dứt cô liền ngất đi khiến cho mọi người ai ai cũng điều lo lắng.
Trong mơ cô nhìn thấy Nghiêng Thành đang đứng ở phía xa xa với một nụ cười rạng rỡ như một cậu thiếu niên tràng đầu sức sống:
“Chị à, chị ở lại mạnh khỏe. À mà em không muốn chị vì trả thù mà đánh mất đi bản thân đâu, em chị muốn bọn người kia phải trả giá cho những gì mà họ gây nên”
“Em quay lại được không, Nghiêng Thành trên thế giới này chị chỉ có một người em trai là em mà thôi”
“Em cũng muốn ở bên chị, chăm sóc cho chị rồi nhìn chị đi lấy chồng và sống một cuộc sống hạnh phúc nhưng mà ông trời gọi em rồi nên em phải rời đi thôi”
“Chị không muốn”
“Cuộc gặp nào rồi cũng sẽ có chia ly, đời này được làm em trai của chị cũng là một sự mai mắn đối với em rồi”
“Chị có thể sống trong cơ thể người khác, Hữu Kỳ cũng có thể được vậy em”
“Đó là số mệnh của mỗi người, số em xem như đã tận rồi nên dù có chấp vá thế nào thì cũng sẽ không có kết quả”
Nghiêng Thành nói rồi nở một nụ cười thật tươi: “Chị ở lại mạnh khỏe, em đi gặp ba mẹ đây”
Câu nói vừa dứt thì người cậu hoàn toàn tan biến, cả cơ thể cậu như hóa thành những đám mây màu trắng nhỏ bay lại rồi quấn quanh người cô. Khi một lần nữa tỉnh dậy thì cô đã ở một nơi tràn ngập là bóng tối, cả cơ thể cứ đau nhứt không ngừng, cảm giác này giống như là bị đánh vậy.
Rồi đột nhiên những mảng ký ức này liên tục xuất hiện trong tâm trí cô:
Cơ thể này năm nay 18 tuổi có tên là Tư Nam Nghiêng, từ nhỏ đã là một nhi, năm 6 tuổi được nhân nuôi nhưng người nhận nuôi cô là một tay buông nội tạng trẻ em.
Trong một lúc vô tình biết được chuyện này nên đã chạy trốn và vô tình được được ông bà Mộ nhặt được và nhận làm người làm.
Mặc là người làm nên ông bà Mộ vẫn cho cô đi học, chỉ là ngoài giờ học sẽ làm việc cho Mộ gia. Chỉ là cách đây khoảng hai ngày trước, nhân lúc ông bà Mộ đi nước ngoài thì Tư Nam Nghiêng bị nhị thiếu gia Mộ gia là Mộ Bách có ý định cưỡng bức nhưng cô gái ấy đã chóng đối đến cùng, trong lúc nguy cấp đã vô tình đập nguyên chai rượu vào đầu cậu ta.
Vì ghi thù chuyện này nên tên Mộ Bách đã đánh Tư Nam Nghiêng một trận rồi giam cô ấy vào trong kho tối và bỏ đói cho đến bây giờ.
Cô cũng chẳng hiểu tại sao mình hết lần này đến lần khác lại được sống trong thân thể người khác, sao ông trời cứ mãi cho cô sống vậy.
Nếu ông trời đã cho cô cơ hội vậy cô sẽ không bỏ lỡ nữa, Lần này cô sẽ khiến cho đám người hại cô tan nhà nát cửa sẽ trả một cái giá thích đáng.
Đây không phải là trả thù mà cô chỉ giúp cho cái gọi là quả báo của đám người đó đến sớm hơn một chút thôi.