Trong nháy mắt khi Thiệu Thành Hi kêu tiếng ba đó, Hàng Tiểu Ý đã thấy không ổn rồi, có cần phải cẩu huyết như vậy không.
Hẹn hò thì gặp được mẹ của anh, trên giường thì gặp được ba của anh, đời người lắm sự trùng hợp, đi đâu cũng gặp người quen.
Ba Thiệu sờ chóp mũi, phát hiện chuyện con mình thuê phòng, thật sự có chút lúng túng.
"...Hôm qua ba sang bên này để họp, trời mưa lớn quá, không đi về được, liền ở lại chỗ này một đêm."
"Cô gái này là..." Ba Thiệu chuyển ánh mắt về phía Hàng Tiểu Ý.
Hàng Tiểu Ý quay về phía ba Thiệu cười cứng ngắc: ".... Cháu chào chú..."
Ba Thiệu cười chân thành, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng thân thiết: "Chào cháu, cháu khỏe không? Lần đầu gặp chú chưa chuẩn bị được quà gặp mặt, lần sau chú sẽ đền bù."
Hàng Tiểu Ý cuống quýt xua tay: "Không cần, không cần đâu ạ...."
Thiệu Thành Hi buông tay đang nắm tay Hàng Tiểu Ý ra, hai bước đã bước vào trong căn phòng đối diện thăm dò: "Lão Thiệu, ba thuê phòng với ai, mẹ con có biết không?"
Ba Thiệu trừng mắt với anh: “Con sẽ không nói ra chuyện này đúng không?"
Mắt Thiệu Thành Hi quét một vòng trong phòng, gật gật đầu: "Dạ, không có làm việc gì trái với lương tâm...."
Ba Thiệu tức giận đẩy anh ra, sau đó liền đổi thành khuôn mặt tươi cười: "Còn không mau giới thiệu cô gái này với ba."
Hàng Tiểu Ý toát mồ hôi, vội vàng mở miệng: "Chú, con là Hàng Tiểu Ý, năm nay hai mươi lăm tuổi, trong nhà còn có hai anh trai...." Nói được một nửa, cảm thấy không thích hợp lắm, Hàng Tiểu Ý lúng túng, im lặng buồn phiền cúi thấp đầu xuống.
Ba Thiệu cảm thấy cô gái này đơn thuần đáng yêu, trong lòng thoải mái, nhìn về phía Thiệu Thành Hi: "Nếu đã gặp nhau thì cùng nhau đi ăn sáng đi."
Thiệu Thành Hi làm bộ cúi đầu hỏi Hàng Tiểu Ý: "Có muốn đi hay không?" Sau đó không đợi Hàng Tiểu Ý trả lời, liền ngẩng đầu nói: "Tiểu Tiểu nói, bộ dáng của ba dọa cô ấy sợ, không đi."
Hàng Tiểu Ý lại càng hoảng sợ, phản xạ có điều kiện nhéo cánh tay của anh: "Thiệu Thành Hi..."
Thiệu Thành Hi nắm tay cô, kéo cô ôm vào trong ngực, nhìn ba Thiệu nói: "Ba xem ba làm người ta sợ tới mức..."
"...Chú, không phải, con không có ý đó...." Hàng Tiểu Ý nói năng lộn xộn giải thích.
Ba Thiệu hứng thú nhìn hai người, vẫy vẫy tay, sợ mình làm cô sợ: "Chú biết mà, cháu không cần khẩn trương vậy đâu, lần sau chúng ta và mẹ Thành Hi cùng ăn một bữa cơm nha, được không?"
Hàng Tiểu Ý khóc không ra nước mắt, cô có nên nói cô đã gặp mẹ anh không nhỉ?
"Dạ chú, hôm khác con đến thăm chú và dì ạ."
"Chúng con còn phải đi làm, con đi trước, lão Thiệu, ba đi đường nhớ giảm tốc độ một chút."
Thiệu Thành Hi nói xong, liền ôm Hàng Tiểu Ý đi đến thang máy, Hàng Tiểu Ý bị anh kéo đi, chỉ kịp quay đầu lại nói một tiếng với ba Thiệu: "Gặp lại chú sau ạ."
Ba Thiệu đứng tại chỗ, cười tủm tỉm, cực kì thỏa mãn.
Hai người chỉ mới đi tới góc rẽ, sau lưng ba Thiệu đã cố nói nhỏ nhưng vẫn nghe được rất rõ ràng: "Này bà, bà đoán xem tôi vừa gặp ai nào? Tôi vừa bắt gặp con trai và một cô gái từ phòng ở khách sạn đi ra đó..."
Mặt Hàng Tiểu Ý lập tức đỏ như lửa đốt.
Ra khỏi khách sạn, Hàng Tiểu Ý nhịn không được liền đánh Thiệu Thành Hi, có chút hung dữ: "Đều tại anh, đều tại anh hết, mắc cỡ chết mất...."
Vẻ mặt Thiệu Thành Hi vẫn vui vẻ như trước, xoa đầu của cô như vuốt ve lông vũ: "Sao lại tại anh?"
Hàng Tiểu Ý sững sờ, tại anh cái gì? Trời mưa không phải anh quyết định, chuyện còn lại anh tình em nguyện, thế tại anh cái gì?
Hàng Tiểu Ý cứng lưỡi: "...Đều do anh, nếu anh tắm lâu hơn, chúng ta đã đi rồi, ai bảo anh tắm nhanh như vậy.
Chồng già vợ trẻ." Hàng Tiểu Ý bắt đầu chơi xấu.
Thiệu Thành Hi nhíu mày, nhíu lại như có chuyện riêng gật đầu: “Đúng vậy, thật ra anh tắm rửa cũng hơi nhanh, nhưng mà khi một người đàn ông tắm, không có chỗ nào để tắm chậm hơn, à, anh hiểu em nghĩ gì rồi....” Thiệu Thành Hi kéo dài chữ cuối, nhìn cô, ra vẻ hiểu rõ.
Hàng Tiểu Ý không hiểu: “...Em có ý gì?” Trêu đùa một chút cũng có ý nghĩa sâu xa sao?
Thiệu Thành Hi cúi đầu sát tai cô, nhanh chóng hôn vành tai, nhẹ nhàng nói: “Về sau chúng ta cùng nhau tắm, có thể chậm lại.”
Hàng Tiểu Ý nhìn trời, có phải cô đã đắc tội với ông trời hay không, vì vậy ông ấy mới mang đến khắc tinh này cho cô.
“Thiệu Thành Hi, em cho anh biết, anh đừng thấy được sủng mà kiêu.” Hàng Tiểu Ý vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo anh, nhất định phải cho anh một bài học mới nhớ được, nếu cứ như vậy, anh coi trời bằng vung mất.
“Được sủng mà kiêu?” Thiệu Thành Hi trầm thấp nói lại câu của cô, giọng nói dịu dàng: “Ai mới được sủng? Tiểu Tiểu, em nói như vậy, anh sẽ xấu hổ.” Thiệu Thành Hi mập mờ nháy mắt mấy cái với cô.
Hàng Tiểu Ý cố gắng giả bộ như không nhìn thấy, mặt vẫn như trước, gằn từng chữ một: “Thiệu - Thành - Hi, em giận rồi.”
Thiệu Thành Hi sờ đầu cô, thở dài một hơi: “Thật đáng thương, chọc tức em rồi, để anh ôm một cái nào.”
Hàng Tiểu Ý: “...”
Đã đi đến cổng đài phát thanh, Hàng Tiểu Ý vô lực đẩy Thiệu Thành Hi ra: “Anh Thiệu, anh thắng rồi, hẹn gặp lại.”
Thiệu Thành Hi kéo lấy tay của cô: “Tiểu Tiểu, chúng ta còn chưa nói xong mà, ba mẹ anh đều gặp em rồi, không bằng chúng ta chọn một ngày đến nhà anh chính thức ra mắt đi.”
Hàng Tiểu Ý dùng sức nhéo tay anh một cái: “Anh quyết định đi, quyết định xong rồi mà có phiền phức gì thì nói với em.”
Thiệu Thành Hi cau mày nhìn cô, ung dung nói: “Tiểu Tiểu, sao anh lại cảm thấy em rất phiền chán khi nhìn thấy anh vậy?”
Vẫn còn có thể tự mình biết rõ, thật sự là không dễ dàng gì, Hàng Tiểu Ý bên ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không: “Không, làm gì có chuyện đó, em thực sự rất yêu anh đấy, yêu đến mức có khóc cũng phải tiếp tục yêu.”
Mắt Thiệu Thành Hi híp lại, ôm lấy cô: “Anh rất cảm động, làm sao bây giờ, Tiểu Tiểu?”
Hàng Tiểu Ý quay lại ôm anh, nghiêng đầu hôn một cái trên môi anh, nghiến răng: “Chính em cũng bị mình làm cho cảm động.”
Thiệu Thành Hi nghe cô nói, buồn cười cắn môi cô: “Tiểu Tiểu, anh thật sự càng ngày càng thích em rồi.”
“Cảm ơn sự yêu thích của anh, em thực sự được cưng chiều mà lo sợ.” Hàng Tiểu Ý nói rất ‘chân thành’.
“Đừng ngại ngùng, chúng ta đều vinh quang mà.” Vẻ mặt Thiệu Thành Hi rất chân thành.
“Hẹn gặp lại, anh Thiệu.” Hàng Tiểu Ý đẩy anh ra, chịu không nổi bĩu môi.
“Hẹn gặp lại, cô Thiệu.” Thiệu Thành sờ đầu của cô, vẻ mặt cưng chiều.
Hàng Tiểu Ý xoay người bước vào cổng, thở ra một hơi, cả đời này của cô sợ là sẽ bị người nào đó ăn sạch sành sanh.
Không hiểu sao lại nhớ đến một câu, da mặt dày, có thể chu du bốn phương.
*
Vòng thử giọng của cuộc thi 《 Tôi là ca sĩ 》 đã bắt đầu, mấy ngày nay Đồng Tâm rất hồi hộp, mỗi ngày đều luyện tập, người hướng dẫn đặc biệt tìm cho cô một bài hát địa phương, để cho cô có thể dễ dàng luyện, người đó cũng không quá mức làm phiền người khác, thỉnh thoảng đến hướng dẫn cô một chút.
Buổi tối sau khi tan làm Hàng Tiểu Ý mua loại bánh ngọt Đồng Tâm thích ăn nhất đến tìm cô, đúng lúc Đồng Tâm đang hát đoạn đầu của bài 《 Trên đường đi có anh bên cạnh 》, còn Đường Tư ngồi một bên nghe.
Nhìn thấy Hàng Tiểu Ý đến, Đường Tư chào hỏi cô, Hàng Tiểu Ý giơ bánh ngọt trong tay mình lên.
Đồng Tâm hát một đoạn rồi dừng, Hàng Tiểu Ý và Đường Tư hăng hái vỗ tay, nhưng Đồng Tâm thấy vẫn chưa vừa ý, lo lắng ngồi trên ghế.
“Cậu sao vậy?” Hàng Tiểu Ý dịu dàng xoa đầu cô.
Đồng Tâm thở dài một hơi: “Tuy đây là vòng loại, nhưng lần này không giống vòng loại trước, yêu cầu của bọn họ rất cao, nếu không đạt yêu cầu đó thì cơ hội nhìn thấy ban giám khảo cũng không có.”
“Tâm Tâm, cậu phải tin tưởng bản thân, nếu không được thì tiếp tục luyện, nhưng trước tiên phải có lòng tin, nếu không có thì làm sao lên sân khấu được, cậu đang huỷ hoại bản thân đó, đã biết chưa?”
“Đúng vậy, Tâm Tâm, Tiểu Tiểu nói đúng đó, nhất định phải tự tin, chúng tớ đều ủng hộ cậu.”
Đồng Tâm cười với các cô, dang tay ôm lấy hai người: “Tớ biết mà, các cậu đừng lo, chỉ là tớ muốn than phiền như vậy thôi.”
Đồng Tâm luyện thêm hai lần nữa rồi đi ăn cơm, Hàng Tiểu Ý và Đường Tư đứng một bên chờ.
Trên đường, Hàng Vũ Hằng gọi đến, Hàng Tiểu Ý cầm điện thoại ra ngoài nhận… Vừa nghe, đã thấy giọng nói lười nhác trước sau như một của Hàng Vũ Hằng: “Tiểu Tiểu, em đang ở đâu?”
Hàng Tiểu Ý cảnh giác: “Anh muốn gì?” Vì chuyện giữa Đồng Tâm và Hàng Vũ Hằng, cô cảm thấy không được tự nhiên.
“Hắc hắc, Hàng Tiểu Ý, anh phát hiện em thông minh lên rất nhiều rồi, anh biết em và Đồng Tâm đang ở cùng nhau, cô ấy vẫn thiếu nợ anh một bữa cơm, em mau làm cho cô ấy mời anh ăn cơm đi.”
“Tại sao anh biết em và Đồng Tâm đang ở cùng nhau?” Hàng Tiểu Ý nhíu mày.
“Trên đời này có một loại em rể gọi là anh em tốt.” Hàng Vũ Hằng cực kì đắc chí.
Hàng Tiểu Ý nghiến răng ken két, tên Thiệu Thành Hi phản bội này.
“Đồng Tâm sẽ không mời anh ăn cơm.” Hàng Tiểu Ý nhanh chóng từ chối.
“Anh đang ở dưới tầng rồi, lập tức đi lên đây.” Hàng Vũ Hằng cười rất vui vẻ.
“Anh…” Hàng Tiểu Ý chưa nói xong, bên kia đã cúp điện thoại.
Trong lòng Hàng Tiểu Ý như bị trăm nghìn móng vuốt cào xé, một bên là Đồng Tâm rất yêu thương cô, một bên là anh trai đang “cảm nắng”, cảm giác này quá khó tiếp nhận rồi, cô nên làm gì đây? Tạo cho hai người cơ hội hay bảo vệ Đồng Tâm mà khiến cô ấy rời xa Hàng Vũ Hằng?
Suy nghĩ rất lâu, Hàng Tiểu Ý thở dài, đời người vốn ngắn, việc đời lại thất thường khó nắm bắt, chi bằng để tất cả thuận theo tự nhiên đi.
Thật sự nói trắng ra là cô không biết làm gì mới đúng, thôi thì đừng quan tâm nữa, đây là chuyện tình cảm của Đồng Tâm, cô không thể vì thiên vị cô ấy mà làm bất cứ chuyện gì.