Uyển Nhi nhanh chóng thu xếp rồi về nhà. Tiến vào nhà cô thấy Nhất Hàm và Kỳ Thiên đang chăm chú xem tập tài liệu. Cô tiến tới liếc mắt đọc được vài thông tin trong tập tài liệu. Trong đó có ghi con gái của Lục gia tên là Lục Lam Ngọc. Mẹ cô tên là Hạ Lam Ngọc! Trong đó có ghi năm 25 tuổi khi mẹ cô từng đến thành phố của Lục gia ở. Cái suy nghĩ mẹ cô chính là con gái của Lục gia cứ quanh quẩn trong đầu cô mãi. Cô thật sự không muốn tin nhưng mẹ cô và người con gái đấy có quá nhiều nét tương đồng. Kỳ Thiên nhìn cô lên tiếng:
"Bây giờ chỉ còn cách là đến thành phố S hỏi Hạ phu nhân mà thôi!"
Uyển Nhi mắt sáng rực. Đúng! Chỉ cần hỏi Hạ phu nhân là xong sao? Uyển Nhi nhanh chóng rồi mau thu xếp để cùng Nhất Hàm, Kỳ Thiên và Phương Kiều nhanh chóng đến thành phố S cổ kính đó. Khi đến nơi Hạ phu nhân biết tin liền niềm nở ra đón tiếp. Sau khi tâm sự một hồi với bà, Uyển Nhi không vòng vo nữa mà trực tiếp đi hỏi vào vấn đề:
"Bác! Hôm nay cháu đến đây là có chuyện muốn hỏi bác. Có phải mẹ cháu không phải con ruột của Hạ gia và mẹ cháu còn liên quan đến Lục gia không?"
Nụ cười trên môi của Hạ phu nhân chợt tắt bà thoáng bất ngờ rồi sau đó khuôn mặt bà bà biến sắc giống y hệt lúc Dương phu nhân nghe cô nhắc đến Lục gia. Bà kinh ngạc thốt lên:
"Sao...sao con lại hỏi như thế?"
Cả Uyển Nhi, Nhất Hàm, Kỳ Thiên và Phương Kiều đều đồng loạt quan sát phản ứng của Hạ phu nhân. Bà quả nhiên là biết được điều gì đó. Kỳ Thiên đưa mắt gia hiệu với Uyển Nhi. Uyển Nhi khẽ gật đầu rồi quay sang làm bộ dạng năn nỉ với Hạ phu nhân:
"Bác! Bác giúp cháu đi mà. Bác biết được điều gì cứ nói hết đi bọn cháu chịu được mà bác! Đi mà bác!"
Hạ phu nhân khẽ gạt cánh tay của Uyển Nhi Đang kéo cánh áo của mình năn nỉ. Bà giống y hệt Dương phu nhân quả quyết nói ra những lời bóng gió khuyên lơn:" Bác không biết cháu vì sao lại biết được những điều này. Nhưng bác khuyên cháu sự việc năm đó đã quá rắc rối và mang đến cho tất cả mọi người sự khổ đau lắm rồi. Thế nên bây giờ các cháu hãy buông tha và đừng có điều tra sâu về sự việc này nữa. Không chỉ riêng bác mà ai ai cũng không muốn trải qua sự việc đáng sợ đến đau lòng đấy một lần nào nữa. Bác tin ngay cả mẹ chồng cháu Uyển Nhi ạ. Bà ấy cũng không muốn nhắc lại sự việc này đúng không? Chúng ta không muốn nhắc lại cũng không muốn cho các cho biết là vì muốn tốt cho các cháu thế nên đừng cố chấp làm gì nữa hãy buông tha đi. Lục gia vẫn còn hậu nhân thế nên các cháu đừng có động vào sự việc này nữa dừng lại trước khi quá muộn."
Uyển Nhi, Nhất Hàm cùng Phương Kiều và Kỳ Thiên thoáng giật mình chẳng lẽ sự việc này đáng sợ đến thế sao? Bà nói xong đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị bữa cơm cho mọi người. Bà có mời vợ chồng Nhất Hàm và Kỳ Thiên ở lại ăn cơm. Cả bốn người nhanh chóng đồng ý và cũng muốn biết thêm điều gì đó ở Hạ gia. Nhân lúc mọi người không chú ý, Uyển Nhi nhẹ nhàng bước lên lầu đi vào phòng của mẹ cô từng ở. Một bức hình đặt ở trên bàn làm việc vô tình lọt vào mắt cô. Uyển Nhi tiến tới cầm bức hình lên và chết lặng đứng nhìn. Trong hình là mẹ cô và một người đàn ông cười rất vui vẻ đang đứng ở ngoài vườn cam. Nhưng điều quan trọng ở đây đó chính là người đàn ông đó giống Lục Kình Phong y như đúc. Nhưng cô biết đó không phải là Lục Kình Phong, anh tuy sắc mặt cũng có chút lạnh lùng, ma mị nhưng người đàn ông bên trong tấm hình toát ra vẻ trưởng thành chững chạc hơn anh rất nhiều. Và nụ cười ôn nhu ấm áp đó đó không hề giống nụ cười của Lục Kình Phong. Vậy người đàn ông là ai? Tại sao lại chụp chung với mẹ cô? Bỗng toàn thân Uyển Nhi liền sởn da gà có vẻ cô đã gần như nhận ra được một điều gì đó mà điều đó cô không hề muốn tin! Điều cô đang nghĩ tới là một điều cô cảm thấy vô cùng đáng sợ. Đến bây giờ cô dần dần nhận ra những lời cảnh cáo từ Hạ phu nhân và Dương phu nhân là có cơ sở. Quả thật sự việc này quá đáng sợ, đây mới chỉ là bước đầu cô nghĩ vậy thôi nếu điều tra càng sâu những sự thật dần được hiện ra Uyển Nhi không dám tin là nó đáng sợ như nào nữa. Bên dưới nhà đột ngột vọng lên tiếng gọi của Hạ phu nhân:
"Uyển Nhi cháu làm gì trên đó thế? Xuống đây ăn
cơm thôi. Uyển Nhi hơi giật mình, lấy lại được bình tĩnh cô lên tiếng đáp lại: "Vâng cháu xuống ngay đây!"
Uyển Nhi nhanh tay lấy điện thoại ra vội chụp lại tấm hình. Khi cô xuống dưới nhà, Hạ lão gia nhìn cô với ánh mắt dò xét có vài tia nghi ngờ. Ông lãnh đạm lên tiếng:
"Uyển Nhi! Cháu ở trên đó làm gì vậy?"
Uyển Nhi trong lòng bối rối, ngay từ nhỏ Uyển Nhi luôn sinh ra lòng sợ hãi với ông bác này rồi. Ông ấy luôn nghiêm khắc, và rất khó gần gũi y như ba chồng cô vậy. Uyển Nhi viện một cái cớ đáp lại:
"Cháu lên đấy đi vệ sinh thôi bác!"
Rồi Uyển Nhi cố nở một nụ cười thoải mái nhất, Hạ lão gia không cố gắng tra hỏi cô nữa mà chỉ nói với cô đúng một câu:
"Đôi khi biết càng ít càng tốt!"
Rồi ông quay sang nhàn nhã ăn cơm như thể không có chuyện gì. Uyển Nhi cũng lặng lẽ ngồi xuống ăn cơm. Nhìn thái độ của Hạ lão gia và Hạ phu nhân còn cả bức hình kia nữa Uyển Nhi cảm thấy đang dần dần tìm đến ánh sáng của sự thật.