Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2

Chương 103: gặp mặt



Triệu thiếu chìm đắm mãi trong cái suy nghĩ tự trách, do bản thân hắn thích gì làm đó đã quen, cho nên mới tự ý kéo cô về nhà.

Sau này phải nhìn sắc mặt cô mà làm thôi, dù sao vợ chồng sống với nhau cả đời, không thể tuỳ tiện như trước được nữa.

Người đàn ông cứ mãi tự trách, mà không ngờ rằng …

Bản thân đã trở thành trò tiêu khiển của cô gái lúc nào không hay.

******

8 giờ sáng hôm sau …

Tại một quán cafe trong thành phố, Lý Uyên ngồi ở một góc bên cạnh cửa sổ, nhâm nhi tách trà được phục vụ đem lên.

Nhân viên cúi đầu lịch sự rồi mỉm cười:

“ Cho em hỏi chị dùng nước gì vậy ạ?”.

Lý Uyên nhìn người phục vị, nhẹ nhàng lên tiếng:

“ Tôi đang đợi bạn …”.

Cùng lúc đó, một bóng dáng thước tha bước vào, Lý Uyên trông thấy liền nói với người phục vụ:

“ Bạn tôi đến rồi, cho một latte và một bánh matcha nhé”.

Cô gái từ ngoài cửa bước vào, nhìn một lượt quanh quán, khi thấy Lý Uyên liền tiến đến, yên vị ngồi xuống phía đối diện.

“ Cô dùng gì?” - Lý Uyên hỏi.

“ Cho một cam ép” - Cô gái lên tiếng.



Người phục vụ cúi đầu rời đi.

Góc cafe thoải mái, chỉ còn lại hai cô gái.

Cô gái ngồi đối diện Lý Uyên vén tóc mai bên tai rồi mở lời:

“ Hẹn tôi ra đây có việc gì sao?”.

Lý Uyên hạ tầm mắt xuống nhìn tách trà trên bàn, nghĩ ngợi rồi hỏi:

“ Tôi suy nghĩ cả đêm qua vẫn không thể hiểu được, tại sao cô lại giúp tôi giải quyết đám người nhà phiền phức kia. Có thể trả lời tôi không, Kiều Uyển Nhi?”.

Lục phu nhân nhìn cô, gương mặt xinh đẹp không có chút biểu cảm nào bất chợt cười mỉm:

“ Vì … tôi là người tốt chăng?”.

“ Hôn nhân của cô suýt vì tôi mà không thể giữ được, cô không nhân lúc tôi sa cơ đâm một đao đã khiến tôi cảm kích lắm rồi, nhưng thật không ngờ cô lại giúp đỡ”.

Kiều Uyển Nhi nhún vai, vội từ chối:

“ Giúp thì không hẳn, tất cả đều là do Triệu Tử Anh điều tra, tôi chỉ là dựng một cái sân khấu, để cho chị ấy diễn mà thôi”.

Lý Uyên không tránh né, nhìn thẳng vào người đối diện rồi nói:

“ Mâu thuẫn giữa chúng ta không nhỏ, tôi thực sự muốn biết cô giúp tôi là vì lý do gì?”.

Kiều Uyển Nhi nhìn thấy ánh mắt thẳng thắng của Lý Uyên, cũng không đùa nữa mà nói:

“ Chúng ta đều là những người không thích sự giả tạo nhưng vẫn luôn phải miễn cưỡng đeo lớp mặt nạ lên để làm hài lòng người khác. Chắc cô cảm thấy tôi may mắn hơn cô, dù cha mẹ không yêu thương nhưng khi lấy chồng lại được cưng chiều”.

“……..” - Lý Uyên không nói gì, như đang muốn tán đồng với lời mà Kiều Uyển Nhi nói.



“ Tôi cũng cảm thấy thế, ít nhất tôi còn có thể đưa ra quyết định”.

“ ……” - Lý Uyên uống một ngụm trà rồi hỏi:

“ Vậy nên, cô thương hại tôi?”.

Kiều Uyển Nhi chỉ cười trừ rồi nói:

“ Đều gặp phải vấn đề tương tự như nhau, là thương hại hay đồng cảm cũng chẳng quan trọng. Tôi luôn cảm thấy, người làm cha mẹ dù không bảo vệ được con cái thì cũng không nên làm ra những chuyện vô nhân tính như thế …

… có lẽ khi nhìn cô … tôi thấy bản thân của mình trong quá khứ nên mới lo chuyện bao đồng thôi”.

“………..”.

Lý Uyên im bặt đi, lúc đó nước uống cũng được phục vụ đem lên.

Sau khi đặt thức uống lên bàn, người phục vụ rời đi. Không gian chìm vào im lặng.

Lý Uyên hít một hơi rồi lên tiếng:

“ Tôi biết chồng cô từ rất lâu rồi, trong thâm tâm luôn xem anh ấy như anh trai. Thực lòng tôi không muốn chen vào, nhưng lúc đó chẳng còn cách nào khác. Nếu không nghe theo, sẽ phải lấy lão già đáng tuổi cha, còn nếu bỏ trốn … tôi thực sự không cam tâm, vất vả làm việc quên ăn quên uống mới được tý khởi sắc, thực sự không muốn nhìn thấy công sức của bản thân đổ sông đổ biển ….

…… lúc cha cho tôi hai lựa chọn, kết hôn với lão già họ Hứa, hoặc phá hoại hôn nhân của cô … tôi đã nghĩ … tôi …”.

Lý Uyên càng nói càng không nén được sự xấu hổ cùng với sự bất lực trong lòng, cô cúi đầu, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.

Cô cố kìm nén sự run rẩy của bản thân, hít sâu rồi tiếp tục nói:

“ Vì đã quen biết nhau cho nên tôi nghĩ … nếu có thể kết hôn với anh ấy … sẽ không đến nỗi bị đối xử tệ. Dù việc lạnh nhạt là không thể tránh khỏi, tôi … tôi chỉ muốn được bình yên mà thôi”.

Thực sự chính xác thì Lý Uyên mong muốn hạnh phúc, nhưng dường như việc đó quá đổi xa vời