Lý Uyên thực sự không muốn bị người khác nhìn thấy lúc bản thân đau khổ nhất.
Lúc nãy nhân viên nói có người đã thanh toán, còn đến chỗ cô ngồi một lúc, ắt hẳn đã thấy được dáng vẻ yếu đuối nhất của cô.
Chồng ư?
Chẳng lẽ thực sự là hắn?
Hắn đã nhìn thấy, chỉ ngồi đó một hồi rồi rời đi chứ không làm gì.
Không châm biếm, cũng không khinh thường và xót thương?
Không nhân cơ hội mà an ủi cô, điều này nếu như là những cô gái khác thì đã bị mất sạch điểm rồi.
Nhưng Lý Uyên lại là kiểu con gái trái ngược, mạnh mẽ đến mức tự dựng lên một lớp phòng thủ kiên cố, đến mức không ai có thể phá vỡ.
Hắn không an ủi cô, điều này ngược lại khiến cho cô đang nổi đoá liền có chút hảo cảm.
Thôi thì vì trừ điểm nhiều quá, cũng nên cộng 0.01 điểm thanh lịch.
Cô về nhà, nhìn trái ngó phải xem có ai thấy mình không. Bộ dạng khó coi này nếu như có người trông thấy thì sẽ lại hỏi cô có chuyện gì.
Lý Uyên cũng không thể kể lại chuyện trong quá khứ được, mất mặt vô cùng.
Cô ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, đến cửa phòng mình thì thở phào nhẹ nhõm, lẩm nhẩm:
“ Phù\~ cũng may chưa có ai thấy mình”.
Cô đi vào phòng, đóng cửa, đến bên giường rồi nằm phịch xuống.
Haizzz, mệt mỏi quá đi, chỉ mới đi ra khỏi nhà một chút.
Cô gái nằm trên giường, tháo khẩu trang cùng kính râm, đôi mắt lim dim, chớp chớp vài cái rồi nhắm lại. Chỉ vài giây sau, bật người dậy với một tốc độ cực nhanh.
Cô lao đến bàn làm việc, mấy hôm nay bỏ bê công việc quá nhiều, phải giải quyết … nốt …
Trên bàn là một sấp tài liệu được cẩn thận để trong bọc hồ sơ.
Lý Uyên nhíu mày, cầm lên.
Đây là gì? Cô không nhớ có thứ này trong phòng của mình.
Ngắm nghía hồi lâu, nhận thấy nó không đực niêm phong, thôi thì lấy ra xem thử cũng chẳng có gì, dù sao cũng không bị phát hiện.
Lý Uyên lấy ra xem, cô có chút cả kinh khi thấy bên trong là một xấp rất dày, lúc nãy cầm lên đã thấy khá nặng, nhưng không ngờ lại nhiều đến thế.
Cô có chút sững sốt:
“ Cái gì thế này?”.
Là bằng chứng các việc xấu của nhà họ Lý?
Từ cha cô, Lý Lăng Hách, đến mẹ kế Dương Quần Quân, Lý Thiên Thiên, Lý Hoàng Hoàng.
Chẳng sót một ai, có những điều mà ngay cả cô cũng không biết mà thu thập, đều có đầy đủ.
Ai làm chuyện này vậy? Là chị Tử Anh sao?
Lý Uyên không nghĩ nhiều, nhanh chóng cầm xấp tài liệu xuống nhà đi tìm Triệu Tử Anh, cô ấy đang bế Lạc Lạc hôn lấy hôn để, khiến cho con bé phát cáu.
“ Haha, bé con này đúng là nhỏ nhen mà, cô hai thơm thơm vài cái mà cũng không cho …”.
“ Chị!!!”.
“ Ối giật mình”.
Một bàn tay từ phía sau đặt lên vai Triệu Tử Anh, làm cho hồn phách cô ấy bay lên mây.
Chỉ mới trêu ghẹo cháu gái thôi mà thiên lôi đánh rồi à?
Quay phắt sang phía sau, liền thấy Lý Uyên đang vịn vai mình, thở từng hơi gấp gáp.
“ Có … có chuyện gì thế? Em làm chị sợ nha, chỉ hôn con gái em thôi mà, có cần phải …”.
“ Cái này … hộc hộc …” - Lý Uyên chìa xấp tài liệu ra, không ngừng thở dốc.
Triệu Tử Anh theo quán tính nhìn những thứ cô đưa đến, rồi lại ngơ ngác hỏi:
“ Gì vậy?”.
Lý Uyên còn đang chuẩn bị cảm ơn thì bị câu nói của Triệu Tử Anh kéo về thực tại, cô tắt hẳn nụ cười trên gương mặt, nghi hoặc hỏi:
“ Chị … không phải chị … đặt thứ này trên bàn của em sao?”.
Triệu Tử Anh lắc đầu:
“ Chị không biết …”.
“ À … cái đó …” - Tiểu Dĩ vừa hay đem hoa quả ra, nhìn thấy sấp tài liệu Lý Uyên cầm trên tay liền lóng ngóng chen vào.
Sự chú ý của hai người rơi lên mình cô gái nhỏ, tiểu Dĩ nhìn Lý Uyên rồi nói:
“ Lúc nãy … thiếu gia bảo em … đem xấp tài liệu đó để vào phòng của chị … có … vấn đê gì sao ạ?”.
Lý Uyên sững người.
Lúc nãy Triệu Tử Anh bảo không biết thì cô đã thoáng nghĩ trong đầu có phải là hắn hay không, nhưng trong lòng vẫn vô thức tự nhủ là không phải đâu.
Điều mà cô không ngờ đến, hoá ra lại là sự thật.
Tập tài liệu cô nắm trong tay có chút buông thõng xuống, Lý Uyên nhìn vào một điểm dưới nền đất nghĩ ngợi, sau đó liền đáp lời:
“ Chị biết rồi, không có gì quan trọng đâu … chỉ là … tò mò không biết là ai đã đặt nó trong phòng mình”.
Tiểu Dĩ gật gật đầu, lo lắng trong lòng liền biến mất, còn tưởng bản thân gây ra chuyện gì rồi.