Nhìn vào đôi mắt có chút run rẩy của cô, hắn thẳng thắng lên tiếng:
“ Anh thích em”.
Lý Uyên buông thõng tài liệu đang cầm trong tay, dáng vẻ cô yếu đuối nhưng lại kiên cường, hắn nhớ lại hình ảnh cô ở trong quán cafe, dù muốn khóc cũng đợi Kiều Uyển Nhi đi khỏi mới dám khóc, hắn vừa giận vừa thương.
Giận đám người kia khiến cho cô phải trở nên toan tính từng bước, làm việc gì cũng phải lo trước sợ sau. Thương vì cô chẳng có ai bên cạnh, chẳng được ai bảo vệ.
Triệu Thần Hy tiến đến, hắn cầm lấy xấp tài liệu rồi đặt lên bàn, Lý Uyên không chống đối, cúi đầu nhìn xuống đất.
Hán dưa tay chạm vào má cô, thuận tiện vuốt ve khoé mắt sưng đỏ.
“ Anh không muốn nhìn thấy em phải nơm nớp lo sợ nữa, vì để bảo vệ bản thân mà đến danh tiếng cũng không màng. Càng không muốn nhìn thấy em bị người khác ức hiếp” - Trong ánh mắt đầy xót xa, giọng nói của hắn trầm ấm truyền vào tai cô.
Lý Uyên cúi mặt, hé môi thở dài rồi chậm rãi lê tiếng:
“ Anh không phân biệt được giữa yêu thích và thương hại hay sao?”.
“ Anh hiểu rất rõ cảm xúc của bản thân, tuyệt đối không phải đang thương hại em”.
Lý uyên gạt bàn tay đang đặt trên mặt mình xuống rồi nói:
“ Lúc nãy anh đến quán cafe, còn ngồi đối diện tôi, là có ý gì?”.
Tình cảm của hắn cô không có thời gian điều tra là thương hại hay yêu thích, đúng là cô thiếu thốn tình yêu thương từ nhỏ, nhưng cũng sẽ không yếu nhược đến mức tìm kiếm từ người khác.
Không ai thương cô, thì cô tự mình thương lấy mình.
Triệu Thần Hy chẳng hiểu sao cô lại biết được, nhưng hắn cũng không phủ nhận:
“ Sáng nay thấy em chuẩn bị đi ra ngoài, chị cho anh biết địa chỉ … tài liệu vừa tới nên muốn đưa ngay cho em. Đến đó lại thấy …”.
Hắn ngưng lại vài giây, cô vợ này của hắn vốn là người luôn thể hiện vẻ mạnh mẽ để che đi sự yếu ớt vì sợ người khác thấy được điểm yếu.
Điều chỉnh lại ngôn ngữ trong đầu, hắn lên tiếng:
“ Sợ em nhìn thấy anh … trong lòng không vui”.
“………..”.
Lý Uyên không nói gì, hắn tiến đến nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Bờ vai nhỏ bé đó làm cho hắn nảy sinh ý nghĩ muốn che chở, Triệu Thần Hy đặt tay ra sau gáy cô, xoa nhẹ, tay còn lại đặt ở trên lưng vỗ về.
“ Sau này có gặp người mà bản thân không muốn nói chuyện thì đừng miễn cưỡng, kẻ nào dám bàn tán thì cứ khiến cho kẻ đó câm mồm lại là được”.
Lý Uyên yếu ớt đưa tay lên đẩy hắn ra, nhưng chẳng biết do sức lực của cô yếu, hay là hắn căn bản không muốn buông mà đâu vẫn hoàn đấy.
Hắn đang làm cái gì vậy? An ủi cô ư?
Ai mà cần hắn làm vậy chứ?
Lý Uyên đẩy nhẹ, hắn không buông. Cô bắt buộc dùng lực mạnh hơn, nhưng người đàn ông vẫn không hề lung lay.
Cô gái nhỏ muốn hiền nhưng đúng là không phải cô muốn là được.
Lý Uyên khiễn chân áp vào cổ hắn rồi dùng lực cắn xuống.
Triệu Thần Hy nhíu mày vì cảm giác đau đớn ập đến, nhưng vẫn không buông.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve:
“ Không sao đâu, sau này không có ai dám làm gì em nữa. Em không cần toan tính, chỉ cần là chính mình thôi”.
Cô đánh thùm thụp vào ngực hắn, vùng vẫy điên loạn, dùng sức cắn xuống.
Dù biết tâm trạng của cô lúc này khá suy sụp vì hôm qua bị mẹ kế tát, hôm nay lại được cô gái mà mình hại suýt ly hôn giúp đỡ … cảm xúc rối bời...
Nhưng quả thực cái tình cảnh này có chút buồn cười.
Lý Uyên bị hắn ôm vào lòng, cô lại không ngừng cắn xé, giãy giụa. Hệt như con mèo đang giận dỗi bị chủ nhân ép ôm đang tìm cách thoát ra.
“ Ổn rồi mà, anh và chị hai, còn có Lạc Lạc đều là gia đình của em, đều sẽ đứng về phía em”.
Gia đình?
Đã từ rất lâu, cô vẫn mong có một gia đình thuộc về mình.
Cũng chính vì ước mơ này mà cô cố gắng làm biết bao nhiêu việc để bản thân được công nhận ở nhà họ Lý.
Dù biết bọn họ chỉ đang lợi dụng sức lực và chất xám của mình nhưng cô vẫn cố gắng tự nhủ rằng bản thân chỉ cần cố thêm chút nữa thì bọn họ cũng sẽ đối với cô theo cái cách họ đối với hai người anh trai của cô vậy.
Vì có thai nên cô trở mặt, mong ước có gia đình riêng quả thực quá đổi xa vời.
Đang lúc cô muốn từ bỏ thì hắn lại nói muốn làm gia đình của cô?