Lý Uyên suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn cảm thấy nên hỏi cho ra lẽ thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Cô đi xuống dưới lầu, thấy người đàn ông đang đọc báo ở phòng khách, tiến đến rồi nói:
" Tôi có việc muốn hỏi".
Triệu Thần Hy gấp tờ báo đang đọc dở, thiện ý đáp:
" Ừm, em có gì thì cứ nói đi".
" Nhà họ Lý... có từng tìm đến đây gây khó dễ hay không?".
"......" - Hắn nghĩ ngợi đôi chút rồi nói:
" Thực sự là... bọn họ chưa kịp làm gì... đã bị anh ngăn cản".
Lý Uyên hướng tầm nhìn xuống dưới, có chút nghĩ ngợi. Hắn đứng lên, tiến đến gần rồi nói:
" Em có muốn đi du lịch để thư giãn không? Đi với Lạc Lạc hoặc đi một mình đều được cả".
Cô lại nhìn hắn, sau đó lại thôi.
Thực sự cô không có hy vọng gì ở người đàn ông này, hắn cho cô tiếp tục ở lại nơi này và không hạn chế tự do đã là may mắn lắm rồi.
Hắn bảo hắn thích cô, nhưng cô không dám trông đợi gì ở một người có lịch sử tình trường quá mức tưởng tượng và cả cái tính cách ăn chơi lêu lỏng.
Cô không tin bản chất của con người có thể dễ dàng thay đổi, người chưa từng được cho cảm giác an toàn như cô luôn suy nghĩ được mất trước sau, luôn bi quan về thế giới này.
Lý Uyên chỉ có thể tự mình bước đi trên con đường dài tối tăm và cô độc, cô không dám cho người khác bước vào thế giới của mình, càng không có dũng khí bước vào thế giới của người khác.
Đặc biệt là người đứng trên tất cả như Triệu Thần Hy, nhận được mọi điều tốt đẹp của thế giới.
Đàn ông vốn là sinh vật khi có được sẽ không còn trân trọng nữa, có 'tấm gương' là Lý Lăng Hách, dù cô không muốn tin thì vẫn phải tin.
Thế giới này vốn tàn nhẫn, không phải do cô suy nghĩ quá nhiều.
Triệu Thần Hy đi đến bên cạnh cô, hắn đưa tay định nắm lấy tay cô, nhưng sau vài lần ngập ngừng liền thu liễm:
" Em không cần phải cho anh cơ hội, chỉ cần... ở lại nơi này... dù có xem anh như vô hình... cũng được".
Lý Uyên không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào hắn. Cô không muốn trốn tránh, vì như thế sẽ làm cho hắn nghĩ cô đang do dự, đang cân nhắc việc tha thứ cho hắn.
Triệu Thần Hy cúi người, thở ra rồi ngẩn đầu lên, nhẹ nhàng cười:
" Nếu có việc gì, đừng ngần ngại mà hãy nói với anh".
"............".
Người đàn ông nhìn cô rồi cười, hắn không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Lý Uyên nhìn theo bóng lưng, trong lòng rối bời, nhất thời cô không biết thứ cảm xúc bồn chồn này nói lên điều gì.
Nhưng cô cũng không quá để tâm đến vấn đề này.
Bỏ đi.
Có thể được ở lại nơi này mà không bị kiểm soát đối với cô đã là điều tuyệt vời nhất.
Những ngày tiếp theo đó, dù thái độ của Lý Uyên đối với hắn đã không còn gắt gỏng như trước, nhưng cô cũng chẳng có ý gì là nói chuyện hay nhờ vả hắn làm việc giúp.
Triệu thiếu ngồi trong văn phòng, ảo não xoa xoa thái dương, chẳng lẽ người nhiều kinh nghiệm như hắn đây lại phải chịu thua trước chuyện này?
Để trong lòng mãi cũng không phải là cách tốt, hắn thở dài:
" Có cách nào để dỗ dành vợ mình không?".
Mike có mặt ở đó, suy nghĩ rồi đáp:
" Dạo này có một quyển sách bán rất chạy, nếu tôi nhớ không lầm hình như tên là... 100 cách dỗ vợ, nghe nói các ông chồng sau khi tham khảo quyển sách này, tình cảm vợ chồng cải thiện thấy rõ".
Triệu Thần Hy nhíu mày rậm, chẳng lẽ người dày dặn kinh nghiệm lại phải xem cái quyển sách dở hơi đó? Vậy thì tiếng tăm hắn còn lại bao nhiêu.
Nhìn thấy sắc mặt hắn không có gì là vui vẻ, Mike cũng không dám gợi ý thêm.
Thấy cậu đứng bên cạnh, yên lặng đứng thẳng, hắn lườm nguýt, cáu kỉnh lên tiếng:
" Cậu còn đứng đó làm gì? Còn không tìm cho tôi quyển sách đó?".
" Dạ? À... vâng".
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, khẩu thị tâm phi mà nói:
" Tôi đây muốn xem thử cái quyển sách đó lợi hại thế nào mà lại nổi tiếng".
__________
Người đàn ông ngòi trong phòng làm việc, công văn đã được làm xong, hắn không màn đến ăn uống mà lật từng trang sách ra xem.
- Nếu như làm đủ mọi cách mà vợ vẫn giận, thì có lẽ trước đó anh đã gây ra một việc khiến cho vợ mình nhớ mãi không quên. Phương án thích hợp là hãy nhớ lại xem đó là việc gì rồi cố gắng tìm cách giải quyết.
"...........".
Dù muốn chê bai nhưng quả thực hắn đã làm một việc khiến cho cô bài xích.