Trong phòng ngủ đầy sắc màu tuổi thơ, Lý Uyên nhìn người đàn ông đang vụng về dỗ con ngủ cảm thấy lòng mình có chút kỳ lạ.
Cô chẳng qua chỉ là một đứa con riêng không được coi trọng, bây giờ lại chẳng còn gì trong tay, hắn đâu nhất thiết phải cố gắng làm gì.
Thấy cô nhìn mình, hắn lên tiếng:
" Nếu em thấy mệt thì nghỉ ngơi đi, Lạc Lạc để anh chăm".
Lý Uyên không từ chối, cô đứng lên, nhỏ giọng:
" Vậy nhờ cả vào anh".
Đây là lần đầu tiên cô đáp lại sau vô số lần hắn giúp cô trông con gái, trong lòng Triệu Thần Hy liền có chút thành tựu.
Lý Uyên tìm đến Triệu Tử Anh, không dông dài mà hỏi thẳng:
" Em muốn đến gặp Trịnh Hoài An".
Triệu Tử Anh nhíu mày:
" Em muốn gặp cô ta làm gì?".
" Chỉ là có một số chuyện muốn hỏi".
Triệu Tử Anh nghĩ ngợi, nhìn cô rồi khó xử nói:
" Chị từng vài lần đến gặp, cô ta có dấu hiệu không ổn về thần kinh, cứ luôn miệng đòi gặp Thần Hy, không được như ý thì làm ầm lên, trông khá đáng sợ. Em... thực sự muốn gặp?".
" Vâng".
" Thôi vậy, dù sao cũng cách nhau một tấm thuỷ tinh, cô ta cũng chẳng thể làm gì được. Những lời khó nghe cố ý nói, em đừng để trong lòng là được".
" Dạ".
Lý Uyên được Mike lái xe đưa đến nhà giam, cô ngồi ở phòng thăm, đợi một lúc liền thấy một cô gái bước ra.
Gương mặt bơ phờ, trên môi duy trì nụ cười quái dị và phát ra âm thanh hoàn toàn không bình thường.
Giống hệt như những gì Triệu Tử Anh miêu tả, thì ra không phải nói dối để cô đừng gặp.
Vừa nhìn thấy Lý Uyên, cô ả liền nhíu mày khó chịu:
" Cô là ai, Thần Hy đâu, tại sao anh ấy không đến gặp tôi?".
Lý Uyên ngồi trên ghế, dáng vẻ thanh tao chẳng có vẻ gì là sợ hãi, nhìn thẳng vào cô gái đối diện rồi lên tiếng:
" Tôi và Triệu Thần Hy có với nhau một đứa con, hiện giờ tôi đang ở nhà họ Triệu, cô nói xem... tôi là ai".
" Con điếm này!!!!!!!!".
Cô ta nghe thấ những lời cô nói, xông đến đập tay vào kính chịu lực, bộ dạng vô cùng đáng sợ.
Đến mức cai ngục phải xông vào ngăn cô ả, thế nhưng vẫn không thể nào cản được hành động chống cự ngang tàn.
Lý Uyên nhìn cai ngục, vẫy vẫy tay:
" Không có gì đâu, anh đừng lo".
" Mày đến đây khoe khoang với tao có đúng không? Mày nghĩ có con với nhau thì hay ho lắm à? Dù Thần Hy có đồng ý lấy mày thì cũng là vì trách nhiệm với cái thứ nghiệt chủng mày sinh ra thôi, anh ấy còn lâu mới yêu mày. Người anh ấy yêu là tao, người ở bên cạnh anh ấy cũng phải là tao mới đúng. Cái thứ hồ ly tinh không biết xấu hổ, dám chen chân vào hạnh phúc của người khác như mày không sợ bị thiên lôi đánh hay sao!!!!!!!!".
Vốn dĩ cô còn có chút trách cứ Triệu Thần Hy, vì dù hắn không trực tiếp ném cô vào biển lửa thì cũng là nguyên nhân khiến cho cô lâm vào tình trạng đau khổ.
Nhưng bây giờ, cô cũng đã hiểu vì sao hắn né tránh người đàn bà này.
Có không được thì muốn phá cho hư.
Bộ dạng cô ta độc địa thế kia, chắc hẳn đã gây không ít phiền toái cho nhà họ Triệu.
Không truy cứu gì, để cô ta nhởn nhơ đã cho thấy nhà họ Triệu cũng không phải hạng ác độc.
Nhưng người này lại như bị điên vậy, không những không cảm kích mà còn sinh hận, cắn lại một cái.
Lý Uyên nhìn bộ dạng hùng hổ của cô ta, nếu như ai đó không biết thực hư câu chuyện, chắc còn tưởng cô hãm hại cô ả.
" Nhờ cô mà tôi bây giờ không phải lo cái ăn cái mặc. Còn chen chân... ".
Lý Uyên đứng lên, nhoài người đến gần Trịnh Hoài An rồi bình tỉnh lên tiếng:
" Cô và hắn đã là gì của nhau đâu?".
Mặt cô ta xị lại, cắn răng ken két rồi gầm lên:
" Nếu không phải mày chen vào, thì tao và anh ấy đã sớm đến bên nhau".
Lý Uyên cười phì, cô sống không đủ lâu, nhưng loại người trong xã hội cô gặp cũng nhiều.
Những người hay gào thét, thực chất chỉ có như vậy. Dù bây giờ cô ta có thét đến vỡ giọng, thì cũng chẳng làm gì được Lý Uyên.
Lý Uyên lắc đầu, đôi mắt tràn đầy sự thương hại:
" Cô vốn có thể có một cuộc sống tố, lại cứ muốn đeo bám kẻ không yêu mình. Đó cũng là do cô tự làm tự chịu, đừng có trách người khác mà hãy nhìn lại bản thân đi".
Cô nói xong, không ở lại thêm một giây nào nữa, xoay người rời đi.