Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2

Chương 122: Trốn đi



Có chút bất ngờ nhưng vì quá buồn ngủ, cô chẳng thèm phản ứng. Mí trên và mí dưới hệt như hai cực đối lập của nam châm, hút lấy nhau, mắt mở không lên thì làm gì có chuyện cô mở miệng ra mà mắng hắn?

Thức cả đêm, cộng thêm hắn bước từng bước nhịp nhàng, cô như được ru vào giấc ngủ nhanh hơn. Mơ mơ màng màng cảm giác được tấm lưng chạm vào nệm bông êm ái thì chìm vào cơn mơ.

Hắn ngồi bên cạnh, thở dài.

Vì được đi chơi mà cô phấn khích cả đêm không ngủ được.

Haizz, phải trừng phạt cô gái không biết quý trọng sức khoẻ này thôi.

Triệu Thần Hy đưa tay lên véo má cô, tuy nói là véo nhưng hắn vẫn dùng lực rất vừa phải, tránh cô bị đau và khó chịu vì bị quấy rầy lúc đang ngủ.

"..........".

Không còn biết trời trăng mây gió gì nữa, cứ thế ngủ mất.

Chắc là hắn phải canh giờ gọi cô thức dậy thôi, nếu như ngủ quên mất thì cô lại bơ hắn mất.

__________

" Uyên... em mau dậy đi...".

Trong cơn ngủ say, có tiếng trầm bên tai, cơ thể bị lay nhẹ, Lý Uyên nhíu mày rồi chầm chậm mở mắt, lười biếng nói bằng giọng mũi:

" Ưm... hửm~".

" Tới giờ rồi, em không chuẩn bị đi chơi sao?".

Nghe đến đây, đột nhiên cô tỉnh hẳn, ngồi dậy rồi nhìn đồng hồ.

6 giờ hơn...

Vẫn còn kịp.

Triệu Thần Hy đứng lên rồi nói:

" Em thay quần áo rồi xuống nhà ăn cơm nhé".



Lý Uyên vội vàng chạy vào trong phòng tắm, không có thời gian suy nghĩ nhiều nên đáp lại lời hắn:

" Ừm".

Thay một chiếc váy lụa màu xanh da trời xinh xắn, cô bước xuống nhà, thức ăn đã được để sẵn trên bàn, nghi ngút khói, thơm phưng phức.

Triệu Thần Hy bế con gái, nhìn thấy cô xuống thì ngọt ngào nói:

" Em thử xem thức ăn có vừa miệng không, đầu bếp nói hôm nay cá khá tươi nên nấu chung với nấm, ngọt lắm".

Lý Uyên ngồi xuống, nếm thử một chút, nước canh thanh vị nấm, cá lại rất tươi nên ăn vào rất ngon.

Sau khi dùng bữa xong, cô ngồi chơi với con một chút thì Kiều Uyển Nhi đến.

Mang theo tâm trạng vui vẻ và khẩn trương, Lý Uyên bước ra khỏi nhà.

Kiều Uyển Nhi ngồi ở ghế lái, Lý Uyên cũng chẳng biết nên ngồi ở chỗ nào.

Nếu ngồi ở phía trước thì bắt buộc phải nói chuyện, cô hơi ngại.

Còn nếu ngồi phía sau thì lại có vẻ không được hay, như thế có phần xem Kiều Uyển Nhi là tài xế.

Nhưng cuối cùng cô vẫn chọn ngồi ở phía sau, tý nữa sẽ có Hạ Liên Tâm đến, để cô ấy ngồi cùng với Kiều Uyển Nhi sẽ tốt hơn là cô.

Họ đến nhà của Hạ Liên Tâm, xe đậu ở trước cổng một hồi lâu.

Kiều Uyển Nhi gọi điện, chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ hệt như đang ăn trộm của Hạ Liên Tâm:

" Cố gắng đợi một chút nữa nhé, tôi đang...".

Âm thanh của cô bị cắt đứt bởi một giọng nói có chút mè nheo:

" Mẹ ơi, mẹ đừng có đi~ mà!!!!".

".......".



Lý Uyên không hiểu việc gì đang xảy ra, ngồi yên không góp ý.

Trong khi Kiều Uyển Nhi lại cười bất lực rồi gãi gãi đầu, cúp máy:

" Gia đình nhỏ của Liên Tâm hơi náo nhiệt... mỗi lần muốn đi chơi là con cô ấy đều rơm rớm nước mắt, níu lấy mẹ mãi không buông. Chắc bây giờ đang lẻn ra khỏi nhà bằng cửa sau".

"..........".

Lý Uyên nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nhìn thấy Hạ Liên Tâm đang mặc một bộ váy cực kỳ dịu dàng...

Đang trèo cửa sổ, bộ dạng chật vật vô cùng.

Để được đi chơi mà khổ vậy?

Đang lúc nghĩ sắp thoát được rồi thì một bóng dáng to lớn từ phía sau ôm chặt lấy.

Dường như kẻ này đã dự tính được cho nên trốn ở trong góc tối một lúc lâu, chỉ đợi cô đi ngang là vồ lấy.

Hạ Liên Tâm đang vui vẻ thì bị ôm chặt, nhỏ giongj mắng:

" Tổ sư nhà anh, em đi chơi tý nữa sẽ về, anh có cần làm cái dáng vẻ như đang bắt gian vậy không?".

Lý Uyên trợn tròn mắt, cái người đó là chồng của Hạ Liên Tâm. Lúc trước đi dự sự kiện có gặp qua vài lần, dáng ngoài nho nhã lễ độ, phong thái chính trực...

Cái người mà cô gặp được là anh em song sinh gì của cái người đang đứng trước mặt có đúng không?

Sao bây giờ trông chẳng giống những gì người khác hay nói về anh ta thế?

Sau khi dỗ chồng xong, Hạ Liên Tâm lên xe.

Cô thoi thóp như cá mắc cạn, mở cửa xe sau rồi nói với Lý Uyên:

" Cảm phiền có thể cho toi nằm ở ghế sau được không, nếu không tôi chết~ mất".

Lý Uyên nghe theo, bước ra khỏi xe rồi ngồi ở ghế lái phụ.

Có mặt đông đủ, họ cùng nhau đến nhà hát.