Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2

Chương 131: Đi tìm



Vì trong lòng rối rắm nên không còn giữ được tỉnh táo, cô không biết rằng khung cảnh cô chạy đến phòng hắn rồi làm hành động bất thường đó đã bị thu lại. Sáng hôm sau Triệu Tử Anh đến công ty, vì đang rãnh rỗi nên mở điện thoại xem camera liền thấy hình ảnh đó, gương mặt cô ấy nghệch ra, đôi mắt chớp chớp rồi lẩm nhẩm:

" Uyên đang định... ám sát Thần Hy sao?".

Triệu Tử Anh lắc đầu thở dài:

" Thằng nhóc đấy lại làm cái trò gì chọc giận con bé rồi có đúng không? Đúng là...".

Sáng hôm sau, cô xuống dưới lầu ngồi dùng bữa sáng, hắn và Triệu Tử Anh vẫn như cũ ngồi ở bàn ăn, nhưng không khí hôm nay không được tốt lắm, Triệu Thần Hy cầm tờ báo trên tay, nhìn mãi vào đó, dù có ai hỏi gì hắn cũng không trả lời.

Dùng xong phần của mình liền đứng lên rời đi.

Lý Uyên ngập ngừng, ngồi ở đó đấu tranh nội tâm một lúc lâu, thấy hắn sắp ngồi lên xe liền tức tốc chạy theo rồi gọi:

" N... này!".

Triệu Thần Hy dừng chân, chậm rãi xoay người nhìn cô, đợi đến gần, hắn vẫn như cũ không nói câu nào.

Lý Uyên nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng:

" Anh... vết thương... có còn đau không?".

Hắn nhìn cô, không nhanh không chậm mà đáp:

" Không sao đâu, em đừng lo".

Nói xong liền ngồi vào trong xe rồi đếnc ông ty.

Lý Uyên vốn nghĩ hôm qua hắn sẽ gọi bác sĩ đến xem thử, nhưng lúc nãy cô âm thầm gặp Mike và biết được đêm qua lên phòng hắn đóng cửa đến sáng.

Cô cảm thấy có chsut ân hận, đáng lý tối qua cô nên đẩy cửa rồi kiểm tra, nhưng vì sĩ diện, đứng ở đó một lúc liền đi về phòng.1

Nhìn chiếc xe chạy đi xa, cô đứng đó, lặng người. Nhưng Triệu Tử Anh lại càng bất lực hơn.

Cô ấy cùng Lý Uyên nhìn theo chiếc xe dần chạy xa, nhỏ giọng:



" Rồi ai đưa chị đến công ty?".

Triệu Tử Anh thở dài, dạo này vì lười biếng nên để cho Mike chở, hôm nay tự dưng cái đứa em trai này lại đi mà không thông báo, bị cái gì vậy?

" Haizzz, chị đi làm đây" - Triệu Tử Anh thở dài rồi nói.

Đang lúc định đi thì Lý Uyên liền nói:

" Chị... đưa em đến công ty có được không?".

Triệu Tử Anh nhìn cô, nghi hoặc hỏi:

" Em muốn ứng tuyển? Được nha, muốn vị trí nào?".

" Không, em chỉ... có chuyện cần gặp... có việc cần làm".

Triệu Tử Anh nhìn cô, tuy có chút nghĩ ngợi nhưng vẫn rất vui vẻ đồng ý.

___________

Đến nơi, Triệu Tử Anh vào phòng làm việc rồi chỉ vào ghế sofa thật to mà bảo:

" Em ngồi đi, thoải mái, chị sẽ nhờ người đem thức ăn nhẹ vào".

" Ừm... không cần đâu chị, em muốn đi tham quan... chị cứ làm việc đi".

" Ừ, vậy thì có gì không biết cứ hỏi nhân viên nhé!".

" Vâng".

Lý Uyên đi ra khỏi phòng rồi hỏi xem Triệu Thần Hy đang ở đâu, vì lúc nãy cô đi cùng với Triệu Tử Anh nên nhân viên cũng không hỏi gì nhiều, nhiệt tình mà chỉ.

Đến nơi, cô gặp Mike, Lý Uyên tiến đến gần:

" Mike".

" Thiếu... thiếu phu nhân...".



" Ừm...".

Đột nhiên có chút lúng túng, trước giờ cô chưa bao giờ gọi tên hắn, nên không biết xưng hô thế nào cho đúng.

" Triệu Thần Hy có ở trong đó không?".

"............".

"............".

Nói xong đột nhiên cảm thấy có chút không được tôn trọng khi nói thẳng cả họ và tên của người khác, dù Mike có chút không thể lường trước được tình huống này nhưng vẫn rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nói:

" Thiếu gia đang họp không có ở trong phòng làm việc ạ, thiếu phu nhân có thể vào trong ngồi chờ".

Vào trong ngồi đợi hắn?

Nhưng lúc nãy khi cô đến bắt chuyện, hắn còn không thèm nhìn mặt, nếu bây giờ vào trong đó, lỡ như hắn nhìn thấy, lại không vui thì làm sao?

Lý Uyên lắc lắc đầu, không nghĩ ngợi nhiều nữa, Mike mở cửa, cô không khách sáo đi vào bên trong.

Phòng làm việc ở công ty so với phòng của hắn ở nhà có phần đối nghịch, ánh sáng và cách bày trí nơi này rất sáng và sang trọng.

Cô ngồi ở sofa đợi khá lâu, nghịch điện thoại đến khi gần hết pin thì hắn về tới.

Triệu Thần Hy đẩy cửa đi vào, thấy cô đang ngồi liền hỏi:

" Sao em lại đến đây?".

Lý Uyên có chút khẩn trương, đứng dậy thật nhanh, căng thẳng đưa tay lên trán gãi gãi vài cái rồi đáp:

" Tôi... vết thương của anh... hôm qua sao không gọi bác sĩ?".

" Chẳng có gì to tát, anh đã nói em không cần quan tâm rồi mà?".

" Anh... anh bị thương là do tôi, sao có thể không quan tâm được chứ?".