" Được rồi, vậy tôi chờ đến khi anh họp xong. Vết thương phải được xử lý".
"............".
Cô ngồi trong phòng đợi hắn, bản thân từng làm ở công ty cho nên cô khá rõ có vài cuộc họp phải mất khoảng thời gian khá lâu. Lý Uyên ngồi lướt điện thoại, chán thì cô chơi game. Đến khi hắn từ phòng họp trở về thì cũng đã đến giờ tan làm.
Triệu Thần Hy lên tiếng:
" Chúng ta về thôi".
Gương mặt của Lý Uyên có chút khó tin, mang theo chút gợi đòn, cô nói:
" Anh đùa tôi chắc?".
"..........." - Triệu Thần Hy không dám giải thích gì, chỉ có thể đáp:
" Chị anh đang ở nhà đợi, chị ấy bảo chúng ta về nhà gấp, có việc".
Cô nhíu mày nhìn hắn, được rồi, mối thù này cô ghim nha.
Tuy biết bản thân có chút trẻ con vag vô lý, nhưng không hiểu sao cô lại có thể làm ra hành động thế này với hắn.
Lý Uyên không biết rằng bản thân đã bị hắn dung tung đến sắp hư hỏng.
Về đến nhà, Triệu Tử Anh đang chơi cùng với Lạc Lạc ở trước đài phun nước, bé con đang tập đi.
Lý Uyên đi đến, ôm con gái rồi hỏi:
" Không khí mát mẻ nên tập đi ở ngoài sân ạ?".
Triệu Tử Anh thở dài:
" Mát gì chứ? Nền đất cứng thế kia, không cẩn thận té một cái thì cả người trầy trụa ngay. Nhưng cái con nhóc này chẳng biết tính tình giống ai mà lại cứ thích mạo hiểm. Ở trong phòng được lót bằng đệm, có té cũng không bị gì thì không chịu ở. Em xem... cứ lắp bắp nói với chị ' Ồ ướt', muốn chị phải bế ra hồ nước để tập đi".
Chị ấy nhéo nhéo cái mũi của cháu gái, có ý trách móc:
" Đúng là con nhóc nghịch ngợm".
Lý Uyên mỉm cười hôn hôn con gái, còn chưa đủ thì Triệu Tử Anh ôm lấy rồi đưa cho tiểu Dĩ.
Cả quá trình cứ như đóng gói sản phẩm rồi vận chuyển đi vậy.
" Tý nữa tắm xong muốn bồng bế gì cũng được, bây giờ thì lên tầng đi, chị có chuyện muốn nói".
Cả ba người cùng nhau đi đến phòng của hắn, mở cửa...
Căn phòng từ màu u tối đã chuyển sang màu nâu trà, nội thất cũng đã được thay đổi, Lý Uyên không hiểu vì sao Triệu Tử Anh lại đưa cô đến đây, chỉ thấy sắc mặt khó chịu của Triệu Thần Hy.
" Chị, sao chị lại thay đổi vật dụng trong phòng em?".
Triệu Tử Anh làm động tác hướng dẫn nhân viên đem thêm đồ vào, không thèm nhìn em trai mình lấy một cái, chỉ qua loa mà đáp:
" Căn phòng này màu sắc quá tối, không được tốt".
" Dù nó không được tốt cũng là phòng của em, nếu muốn làm gì thì chị cũng nên nói với em một tiếng chứ?"
Triệu Tử Anh đợi nhân viên cẩn thận đặt đồ xuống đúng theo ý mình và ra khỏi phòng, liền nhìn hắn rồi nói:
" Phòng của em gì chứ? Bây giờ trở đi không còn là của riêng em nữa".
"???".
Còn chưa kịp ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngữa thì cô ấy nói thêm:
" Từ nay Uyên sẽ dọn vào ở cùng".
" HẢ??????????".
Lúc này, đến lượt cô nhíu mày:
" Chị... chị nói vậy là sao chứ? Sao em lại dọn vào...".
" Do chị thấy hai đứa cứ tách riêng thì không ổn, dù sao cũng là vợ chồng kia mà. Hôm nay em còn không chịu nỗi, đến mức phải đến công ty để... e hèm, vợ chồng ở cùng nhau sẽ thuận tiện hơn, đừng có ngại".
" Chị... chúng em không phải... em chỉ là đến đó để...".
Lúc cô còn chưa nói xong thì hắn đã đặt tay lên vai cô, tiến lên một bước rồi nói:
" Là do bữa tiệc hôm trước em bất cẩn bị thương, Uyên chỉ là có lòng tốt đến kiểm tra thôi, không phải như chị nghĩ đâu".
Có hắn giải thích, cô đồng ý gật đầu.
Triệu Tử Anh đặt tay lên vai cả hai, mỉm cười:
" Vậy thì ở chung không phải sẽ tiện để kiểm tra hơn hay sao?".
Nói xong, cô ấy hào hứng xoay sang Lý Uyên nắm lấy tay cô rồi cười quái dị:
" Hai đứa ở cùng phòng, em muốn kiểm tra cái gì cũng được".
"...........".
Kiểm tra cái gì là cái gì cơ?!!!!!!!!!!!!
Còn chưa kịp nói gì thêm thì Triệu Tử Anh đã xoay người, giơ tay lên vẫy vẫy:
" Được rồi, tạm thời thì căn phòng như thế nhé, nếu không vừa lòng chỗ nào thì hai đứa tự thống nhất với nhau đi".
Lý Uyên suy sụp, bây giờ nhìn kỹ hơn mới thấy được tủ và các vật dụng được nhân vien đem vào...
Đều. Là. Của. Cô!!!!!!!!!!!!
Đã nói với chị ấy hắn bị thương, giải thích như thế rồi mà vẫn không thể làm trái được.