Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2

Chương 137: Uy hiếp



Căn phòng lúc này không còn tiếng động gì nữa, cô gái nằm ở trên giường căng thẳng đến mức đông thành đá, cái đầu nhỏ liên tưởng đến vài chuyện không được trong sáng.

1 phút, 2 phút … N phút trôi qua, vẫn yên tĩnh như thế.

Lý Uyên không nhịn được mà hé góc chăn ra xem, liền thấy người đàn ông đan nằm ở ghế sofa đối diện, bất động, dường như đã ngủ.

“…” - Cô kéo chăn lên che kín mặt, thở dài.

Không có chuyện gì cả, hoá ra chỉ là do cô suy nghĩ nhiều thôi.

Haizzz …

Ơ, nhưng sao lại có cảm giác hơi tiếc vậy?

Bậy! Bậy! Bậy! Lý Uyên, tỉnh táo lại đi … mà cũng không đúng lắm, phải đi ngủ, tỉnh rồi thì sao có thể ngủ được?

Arggggg, tóm lại, đừng có suy nghĩ linh tinh nữa, mau ngủ thôi.

Lý Uyên bắt đầu nhắm mắt, thời gian cứ trôi qua, cô cứ nằm đó, không thể vào giấc. Vì cảm thấy bản thân đang lãng phí thời gian, nên cô quyết định sử dụng đến phương pháp dân gian.



Vâng!

Đếm cừu.

Một con cừu …

Hai con cừu …

Đếm cừu quả nhiên có hiệu quả, cô sắp ngủ được thì sực nhớ đến việc từ sáng đến giờ vẫn chưa làm.

Cô. Chưa. Xem. Vết. Thương. Cho. Hắn. Nữa!!!

Lý Uyên bật dậy khỏi giường, quỷ thần thiên địa ơi, từ sáng đến tối rồi mà còn chưa xem được vết thương nữa.

Cô xông đến ghế sofa, lớn giọng:

" Anh cởi ra!!!".

Đang định nắm lấy góc chăn kéo ra thì người đàn ông đã nhanh hơn nắm lấy cổ tay cô, một lực đạo mạnh mẽ kéo lấy, thoáng chốc cô đã nằm trên sofa.

Hơi thở nóng bỏng, dồn dập, cơ thể bị vật gì đó đè lên, tuy không đến mức ngộp thở nhưng lại khó mà di chuyển, đôi môi bị áp lên, ẩm ướt, ấm nóng.

Lúc đó đầu óc cô trống rỗng, đôi mắt không tin được mà mở to, vì quá bất ngờ, cô hít vào một hơi, trong khoang mũi luẩn quẩn hơi thở của hắn. Khi đó, bản thân cô gái mới biết mình bị hắn hôn.

Người đàn ông như hổ đói, ngấu nghiến đôi môi của cô.

Chết tiệt, nó quá đỗi ngọt ngào làm cho hắn không thể kìm chế được.

Lý Uyên đặt tay lên lồng ngực của hắn, phản kháng bằng nắm đấm nhỏ và tiếng rên rỉ:

" Ư… ưm…".

Người đàn ông ngẩn đầu lên, tuy nói là ngẩn lên nhưng môi hắn vẫn chạm nhẹ lên môi cô, lưu luyến không muốn rời đi, gương mặt hắn hiện lên sự oán thán, hơi thở lại ngày một nóng hơn:

" Anh đã cố kìm nén rồi, tất cả chuyện này là do em khơi mào".

Nói xong liền lần nữa cúi xuống.

Hắn hôn rất nhiệt tình, rút hết cả mật ngọt lẫn sức lực của cô, lưỡi cho vào càn quấy, thực sự không ra thể thống gì cả.

Cái nụ hôn tuy không thô bạo làm cho cô đau, nhưng nếu bảo muốn rút hết nửa cái mạng của Lý Uyên thì cũng có thể được xem là như thế.

Yết hầu của hắn chuyển động, hơi thở gấp rút, bàn tay để hờ trên eo thon, tuy không di chuyển nhiều nhưng từng ngón tay có những cử động riêng, cách một lớp áo chạm vào khiến cho cơ thể cô nóng lên, nhộn nhạo.

Triệu Thần Hy trượt xuống dưới cổ cô, hôn lên, tạo một vết đỏ như cánh hoa anh đào.

Lúc này Lý Uyên mới có thể lên tiếng, giọng cô run rẩy hệt như bị dìm trong băng tuyết hàng giờ đồng hồ:

" Đừ…ng … mà~".

Hắn dịch người, cắn vào tai cô:

" Em không ngủ mà lại chạy đến chỗ anh, Uyên, em định khiêu khích tính nhẫn nại của anh có đúng không?".

" Á! Tôi … tôi chỉ muốn … kiểm tra … vết thương …".

Triệu Thần Hy thở dốc, gương mặt hắn đỏ ửng, dưới màn đêm cô có thể thấy ánh mắt hắn dường như đang phát sáng, hệt như một ngọn lửa có thể nuốt chửng bất cứ ai.

Lách cách, hắn mở khoá kéo, bên trong lộ vật nào đó đang nhô cao đang được quần lót bọc lại.

Người đàn ông càn rở bắt lấy tay cô gái rồi đặt lên phần đang sưng tấy, nỉ non:

" Uyên, anh chết mất~".

Lý Uyên căng thẳng, cô muốn thu tay về nhưng hắn không cho phép việc đó xảy ra, nắm lấy rồi di chuyển lên xuống, ép cô phải chạm vào vật đang căng cứng.

Cô hoảng hốt, lắp bắp:

" Anh! Anh! Anh!!! Anh bỏ tay ra đi, biến thái!!!".

Người đàn ông cúi người, gặm lấy vành tai lành lạnh của cô gái nằm bên dưới rồi phả một làn hơi thở ngưa ngứa nóng rực vào cổ cô:

" Giúp anh đi, nếu không … anh sẽ không biết bản thân sẽ làm ra việc gì nữa".

Cái tên này, hắn … hắn là đang uy hiếp cô có đúng không?

Ý hắn là nếu không chịu nghe lời thì hắn sẽ … sẽ …
— QUẢNG CÁO —