Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2

Chương 146: Mưu tính



Mọi việc không được quá nhanh, nhưng cũng đừng có chậm chạp thế này chứ?

Con của hai đứa cũng đã gần một tuổi rồi, cưới nhau nhanh giúp chị!!!

Mọi việc đối với người ngoài cuộc đương nhiên sẽ thấy chậm, nhưng đối với hắn, thế này thực sự rất nhanh rồi.

Từ dạo đó đến nay, chẳng biết là do vết thương của hắn chưa lành hay vì điều gì khác mà Triệu Thần Hy không còn ngủ ở sofa nữa, hắn đã được ngủ trên giường. Tuy bị cái gối cản trở nhưng như thế này đối với Triệu thiếu đã là may mắn không thể tả.

Nhưng vì hắn đã biết quay đầu cho nên mọi việc không còn khó khăn như trước nữa.

Hôm nay Lý Uyên không chắn gối ở giữa, hắn có thể ung dung nằm trên giường rồi.

Lý Uyên đem cái gối đặt ở sofa, Triệu Thần Hy vui trong lòng nhưng vẫn vờ như ngạc nhiên mà hỏi:

" Sao em lại đem gối đi?".

" Vì không cần đến nó nữa".

Tuyệt!!!

" Ừm" _ Hắn mở cờ trong bụng, đêm nay nếu giả vờ huơ tay lung tung rồi vô tình ôm vợ thì có lộ liễu quá hay không? Nên làm thế nào cho giống thậy?



Triệu Thần Hy nằm trên giường, đắp chăn rồi nhắm mắt, mưu tính xem nên diễn xuất thế nào cho tự nhiên.

Bên cạnh có tiếng động, giường cũng lún xuống, hắn nắm bắt thời cơ xoay người ôm lấy.

Mềm mại và thơm tho …

Nhưng mùi hương này … khác xa so với thường ngày, chẳng lẽ cô đổi sữa tắm?

Mở mắt, một cô gái chưa được một tuổi đang thích thú cười:

“Pa~”.

" Lạc Lạc?" - Hắn ôm lấy con gái rồi ngồi bật dậy, trong lòng nghi hoặc.

Lý Uyên thì hết sức bình tĩnh, cô dưỡng da xong liền nằm xuống, dáng vẻ buồn ngủ xoay lưng với hắn rồi lười biếng nói:

" Ừm, con bé đòi ngủ cùng anh mãi, còn khóc bù lu bù loa nữa, cho nên chị Tử Anh bảo cứ để bé ngủ cùng cha mẹ một đêm".

“…”.

Cô đắp chăn, mệt mỏi nhắm mắt lại:

" Vậy nên … không. cần … gối … ôm …".

“…”.

Thì ra vì có con gái nằm ở chính giữa, cho nên cô mới ném cái gối ôm đi, làm cho hắn tưởng bở.

Nhìn con gái đeo bám lấy cha mà bỏ mặc mẹ, Lý Uyên có chút ganh tỵ, nhưng cả ngày cô chơi với con cũng đã mệt, thôi thì cứ để cho hắn chăm con vậy. Tuy hắn làm cả ngày, nhưng nếu mệt thì cô sẽ giúp nha. Hơn nữa bé con nhìn thì vẫn còn tỉnh táo nhưng sắp ngủ rồi.

" Pa, kể chiện … kể chiện y…".

“…” - Triệu Thần Hy gục ngã mà lên tiếng:



" Ba không biết kể chuyện … hay là … ba hôn con nhé~".

" Dạ".

Hắn thơm thơm vào cái má tròn tròn trắng trắng như bánh bao của con gái, ôm bé vào lòng, nũng nịu:

" Ba cũng muốn hôn mẹ nữa".

“…” - Lý Uyên nằm đưa lưng với hắn, nghe thấy liền chậm rãi xoay đầu lại nhìn, nếu không phải có con gái ở đây thì cô đã tác động vật lý với hắn rồi.

Lạc Lạc xoay sang kéo kéo tay cô, ríu rít cười:

" Ba mún hun mẹ~".

" Miệng ba thối lắm, mẹ không cho hôn đâu, mẹ chỉ cho Lạc Lạc hôn thôi~" - Lý Uyên ôm lấy con gái, cưng nựng mà nói.

“…”.

Trẻ con vô tư, chỉ cần vài câu đánh lạc hướng thì bé liền không nhớ gì nữa, Lý Uyên mỉm cười rồi nói:

" Mẹ kể chuyện cho con nghe nhé~".

" Dạ".

“…”.

Kế hoạch bất thành, người đàn ông nằm đó trơ mắt nhìn con gái yêu quý dễ thương đang bám lấy vợ của mình, thật sự không cam tâm".

Triệu Thần Hy mặt dày tiến đến, ôm gọn lấy vợ và con gái vào lòng:

" Ta là sói đây, ta sẽ ăn thịt các ngươi!!!".

“Á~” - Bé kêu lên đầy thích thú.

Lý Uyên cũng không chịu thua thiệt, dám lợi dụng cơ hội để ăn đậu hũ của cô? Hừ, đúng là hổ không ra oai lại tưởng là mèo bệnh.

* Ăn đậu hũ: là cụm từ chỉ hành vi chiếm tiện nghi bao gồm động chạm, sờ mó các vị trí nhạy cảm của nữ bằng tay hoặc miệng với suy nghĩ không mấy đứng đắn.

Cô đưa tay véo má hắn đến đau điếng rồi hả hê mà cười:

" Ta là thợ săn đây, mau thả chúng ta ra, đồ sói dê xồm".

Lạc Lạc thích thú cười, bé còn quá nhỏ để nhận ra thái độ thù địch ngập mùi thuốc súng của mẹ và mong ước được yêu thương của cha.

Cộc cộc …

Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài là giọng nói cực kỳ buồn ngủ của Triệu Tử Anh:

" Cả hai đứa đừng có mà giỡn nữa, mau mau cho Lạc Lạc ngủ sớm đi, con bé còn nhỏ phải ăn ngủ đầy đủ thì mới có thể lớn được".

“…”.

Triệu Thần Hy không dám hoá sối nữa, ngoan ngoãn lộ nguyên hình là một con cún mới được vài tuần tuổi, buông tay đắp chăn cho con rồi yên vị mà ngủ.
— QUẢNG CÁO —