Lý Uyên cảm thấy trong đầu mình giờ đây là một đống hỗn độn, cô thực sự không biết nên làm gì, chỉ có thể lẩm nhẩm:“ Làm sao đây?”.Chính vì cô mà gia đình Lục Nghiên Dương tan vỡ.Đầu có chút đau, cô đưa tay lên trán xoa xoa, gương mặt hiện ra sự bất lực và khổ sở.Nhịp tim dần tăng lên, phải hít thở thật nhanh thì cô mới có thể hô hấp được.Chiếc xe chạy trên xa lộ, cô gái ngồi trong xe lại không chú ý mà ôm lấy gương mặt.Đợi đến khi Lý Uyên khôi phục lại thần sắc thì đã thấy chiếc xe phía trước của cô phanh gấp, theo quán tính cô cũng đạp phanh.Nhưng do khoảng cách quá gần cho nên hai chiếc xe đã va vào nhau.Uỳnh!!!Âm thanh có chút lớn vang lên khiến cho ai có mặt ở đó đều hốt hoảng.Tuy đã thắt dây an toàn nhưng cũng không tránh được việc đầu của cô va vào vô lăng.“ Ư!” - Cô thét lên một cái.Đầu óc choáng váng, trước mặt đều là một mảng mờ nhạt.Cộc cộc …Âm thanh thâm thuý vang bên tai, cô cố liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, ấn nút mở,Giọng nói nữ tính có chút khẩn trương vang lên:“ Cô có sao không? Này … này … có sao không?”.Âm thanh đó ngày một nhỏ lại, ngay cả tầm mắt cũng mờ dần, sau đó là một khoảng tối đen như mực.Cô không còn thấy hay nghe bất cứ thứ gì nữa, cứ thế mà thiếp đi.