Lý Uyên bị ép vào một góc tường, người đàn ông với gương mặt kiêu ngạo, chẳng hề sự bất cứ thứ gì đang đứng cách cô rất gần.
Cô chưa từng thân mật với đàn ông bao giờ, ngay cả với thiếu gia nhà họ Lục, cô cùng lắm cũng chỉ đứng bên cạnh mà thôi.
Thực sự không ngờ sẽ có một ngày cùng người đàn ông chỉ mới gặp nhau hôn môi, tiếp đến sẽ làm đến chuyện xa hơn.
Cô có chút sợ, nhưng nghĩ đến cảnh tương lai sẽ bị chồng ghẻ lạnh liền tiếp thêm can đảm.
Chi bằng lúc này cô tận hưởng giây phút này trọn vẹn.
Biết đâu khi thấy cô không còn trong sạch nữa, lão già nhà họ Hứa kia sẽ chán và huỷ hôn, nếu như vậy thì chẳng cần phải chen chân vào cuộc hôn nhân của Lục Nghiên Dương nữa.
Đương nhiên cũng sẽ có trường hợp tồi tệ hơn xảy đến, cha cô sẽ lại tìm thêm một gia đình chồng tương lai khác. Nhưng giờ phút này cô không muốn suy nghĩ đến những chuyện không mấy vui vẻ.
Từ nhỏ đến lớn ngoài lấy lòng thì cũng là lấy lòng, người chưa từng được nếm trải sự ấm áp trên thế gian này như cô chỉ muốn được quan tâm dù chỉ là một lần.
Lý Uyên đặt tay lên vai hắn, cô khiễn chân áp môi mình vào môi người đàn ông.
Phút trước vốn còn đang xấu hổ, giây sau đã chủ động hôn hắn rồi.
Người đàn ông ngây ra, đôi mắt đen của hắn có chút chấn động, nhưng rất nhanh liền trở nên tĩnh lặng.
Cô hôn rất vụng, chẳng hề có chút kỹ năng nào. Sau khi tách khỏi đôi môi hắn, trên đôi gò má ửng hồng liền lăn xuống từng giọt nước trong suốt tựa thuỷ tinh.
Ánh mắt cô phiền muộn lại chua chát khiến cho kẻ vốn vô tâm như hắn cũng tò mò không biết cô đã trải qua những gì.
Lý Uyên ôm lấy hắn, giọng nói cô run rẩy và tuyệt vọng: