Mắt Giang Miên mở to.
Nhìn nhau chốc lát, Doãn Phỉ Dương cúi xuống hôn anh, con ngươi càng tăm tối đi.
Giang Miên ôm chặt lấy cậu, trong đầu không ngừng lặp lại mấy lời kia.
Doãn Phỉ Dương đặt anh ngồi xuống ghế nhỏ cạnh bồn tắm, một tay ôm anh, một tay tìm đồ trong tủ.
Chờ Giang Miên hoàn hồn, Doãn Phỉ Dương đưa một thứ ra trước mặt anh, là hũ nhỏ chưa chất lỏng trong suốt.
“Em mua lúc nào đấy?” Giang Miên đỏ bừng mặt.
Doãn Phỉ Dương mỉm cười, mắt lóe lóe lên ánh sáng.
“Anh đoán đi?” Doãn Phỉ Dương dịu dàng, dừng một chút rồi nói tiếp, “Đoán đúng có thưởng anh ơi…”
Sau lưng Giang Miên tê rần, ngồi không nổi.
Bao lâu rồi Doãn Phỉ Dương chưa gọi “anh”, trong khoảng thời gian này anh cũng không để ý đến khoảng cách tuổi tác nữa, cũng không coi Doãn Phỉ Dương như con nít.
Đột nhiên đổi xưng hô kích thích khoái cảm cấm kị, anh nức nở rên rỉ, nghĩ lại lần duy nhất thân mật tiếp xúc ấy, cảnh tượng nhóc con dưới háng… Người anh hơi nóng lên.
“Anh nghĩ gì thế?” Doãn Phỉ Dương đè sát xuống, thấp giọng hỏi, vươn ngón trỏ cách lớp vải vuốt ve bé Giang Giang, nâng ngón tay ướt át lên mỉm cười, “Sao lúc nào hưng phấn cũng khóc vậy, anh trai dâm thật đấy.”
“Phỉ Dương, ưm…” Anh co rúm lại, chống đỡ không nổi, cơ thể run rẩy bắn ra.
Doãn Phỉ Dương khó tin nhìn Giang Miên, cúi xuống bế Giang Miên ngồi lên đùi mình, bản thân thì ngồi lên ghế.
“Miên Miên ơi…” Cậu hôn người trong lòng, bỗng nổi lên ý xấu, “Miên Miên thích em gọi anh là anh trai vậy hả?”
“Không… Không thích…” Chỉ là lâu rồi chưa có làm thôi, chắc chắn!
“Vậy hả…” Doãn Phỉ Dương mỉm cười, không vạch trần, duỗi tay lấy ít chất lỏng kia ra.
“Nào, anh ơi…” Doãn Phỉ Dương cởi quần Giang Miên, dịu dàng dụ dỗ, “Banh chân ra.”
Giang Miên đang ngồi trên đùi Doãn Phỉ Dương, phối hợp xoay người đưa lưng về phía nhóc con, chân banh ra về hướng cửa.
Nhà mình nhưng vẫn xấu hổ lắm chứ, Giang Miên quay đi không dám nhìn thẳng, giọng mềm mại cầu xin: “Phỉ Dương… Đừng gọi anh trai mà… Ưm…”
Vừa nói xong đã bị nâng cằm hôn lên, miệng nhỏ bên dưới cũng được âu yếm vuốt ve, dính đầy bôi trơn trong suốt.
“Chính anh nói mà, lúc ở một mình sẽ gọi em là gì nào?” Bản năng Alpha kêu gào, Doãn Phỉ Dương cố kìm chế lại kiên nhẫn mở rộng cho Giang Miên.
“Ah…” Lúc trêu chọc nhóc con đâu ngờ tới ngày này, Giang Miên không nói nên lời cầu xin nhìn Doãn Phỉ Dương, lại không biết ánh mắt ướt át kia càng kích thích thú vui thích bắt nạt của đàn ông.
“Hmm?” Doãn Phỉ Dương tiếp tục âu yếm miệng nhỏ bên dưới, một tay khác hư hỏng trêu chọc trái nhỏ hồng hồng trước ngực, “Anh ơi, gọi em đi.”
“Ưm ah…” Giang Miên thẹn thùng, bản năng ăn vào xương không thể phản kháng Alpha, nhỏ giọng thì thào, “Bé cưng… Bé cưng à, đừng bắt nạt anh nữa… ưm!”
Doãn Phỉ Dương bóp bóp đầu v* nhỏ, bên dưới cũng đâm thêm nửa đốt ngón tay.
Chưa đến ngày động dục, miệng nhỏ vừa khô vừa chặt, Doãn Phỉ Dương nhét được hai đốt ngón tay, miệng nhỏ cắn chặt không buông.
“Thả lỏng nào.” Doãn Phỉ Dương dỗ dành, cười cười liếm vành tai đỏ ửng của Giang Miên, “Anh trai cắn chặt quá, lát nữa sao ăn nổi cái kia?”
Đang nói chuyện, Giang Miên cảm nhận được thứ nóng hổi kia đang cọ cọ vào khe giữa đào mẩy, hơn nữa nhóc con còn dùng cái giọng đùa bỡn cợt nhả nói lời bậy bạ, đằng trước lại cứng.
“Ưm, cái đó…” Giang Miên muốn thả lỏng chứ, cái miệng nhỏ hư hỏng lại không nghe lời.
Doãn Phỉ Dương không muốn bắt nạt anh thêm, cúi xuống hôn anh.
Động tác trên tay vẫn không ngừng, xoa đầu v* mềm mại đỏ bừng.
Giang Miên được hôn thoải mái, thân dưới cũng quen với cảm giác có dị vật xâm lấn.
Doãn Phỉ Dương cho thêm một ngón tay, sờ soạng tìm kiếm.
Giang Miên mờ mịt nhìn cậu, chưa kịp hỏi đã bị ngón tay đụng vào một chỗ khiến anh rên lên vì sợ.
“Nơi này…” Doãn Phỉ Dương thì thầm, ôm eo Giang Miên không cho anh chạy, tiếp tục vuốt ve điểm mẫn cảm, “Sờ có thích không anh?”
Giang Miên hít một hơi, tay ôm chặt bắp tay nhóc con, giọng nức nở: “Không… Đừng mà… Ưm… Ah…”
Bé Miên Miên phía trước dựng thẳng, run run chảy nước.
Giang Miên sắp lên đỉnh, Doãn Phỉ Dương lại ngừng.
Nhóc con rút ngón tay, lấy vòi sen xuống.
“Anh trai tự làm bẩn chính mình, phải rửa sạch thôi.” Doãn Phỉ Dương bật nước ấm lên, trực tiếp xối len bé Miên Miên.
“Ah…” Nước xối không mạnh, nhưng chỗ bị xối rất mẫn cảm.
Giang Miên chịu không nổi.
Bụng nhỏ dính dịch trắng lại sạch bóng.
Doãn Phỉ Dương mỉm cười, hôn lên má phính của Giang Miên.
Vòi hoa sen bắt đầu di chuyển.
Doãn Phỉ Dương vừa nhẫn nại vừa dịu dàng, Giang Miên chỉ cảm thấy miệng nhỏ như đang căng ra, nước ấm tiến vào theo ngón tay.
Từng nếp uốn đều được cẩn thận xối qua nhưng lại như vuốt cào ngứa ngứa, muốn bị xâm phạm càng sâu.
Khi anh sắp nhịn không nổi muốn cầu xin, Doãn Phỉ Dương chủ động ngừng lại trước.
Giang Miên ướt đẫm thân dưới, quần Doãn Phỉ Dương cũng ướt đẫm, dán lên đùi.
Giang Miên tựa vào bồn rửa tay để đứng vững, cảm giác như Doãn Phí Dương phía sau cũng đang cởi quần, theo sau là gậy th*t cứng đè sau eo, nóng vô cùng, Giang Miên nhịn không nổi nhìn sang.
Nhóc con kích cỡ không nhỏ, nghẹn lâu nên vừa cứng vừa gân guốc.
Đây là lần đầu chân chính thấy chỗ ấy của nhóc con.
To vậy ăn nổi không? Giang Miên nghĩ gì nói hết, chỉ anh không biết.
Doãn Phỉ Dương bôi dịch bôi trơn lên chỗ đó, nghe vậy ánh mắt lóe lên nguy hiểm.
“Ăn nổi không, anh trai phải cố gắng lên.” Doãn Phỉ Dương đè eo Giang Miên xuống, để anh chống lên bồn rửa, nhếch cặp mông căng mẩy.
“Anh…” Biết mình lỡ mồm, Giang Miên vừa xấu hổ vừa hờn dỗi, nghe Doãn Phỉ Dương trả lời bả vai đỏ ửng.
“Thả lỏng nào.” Doãn Phỉ Dương một tay đỡ bụng Giang Miên, một tay đẩy cặp mông mẩy, miệng nhỏ ướt át lộ ra.
“Em vào nhé, đau phải bảo em.” Cậu cắn tai Giang Miên, đưa chính mình vào.
Miệng nhỏ khép chặt bẽn lẽn mấp máy, khép khép mở mở ộc ra nước trong suốt.
Nhịn hết nổi, Doãn Phỉ Dương cong eo thúc vào.
“Ah! Ưm…” Dù đã làm dạo đầu nhưng nuốt phải quái vật lớn vẫn hơi miễn cưỡng, Giang Miên kêu lên vì đau.
Doãn Phỉ Dương hít một hơi dừng lại, nhăn mày.
Miệng nhỏ cắn không chừa khe hở, nếp uốn căng ra phiếm hồng.
Cậu cúi xuống nhìn kĩ, xác nhận không bị thương mới thở ra, dịu dàng hôn Giang Miên.
Cậu xoa xoa bé Miên Miên xìu xuống vì đau, chậm rãi âu yếm, cảm thấy Giang Miên thích ứng mới tiếp tục.
Nguyên cây vúi vào thịt mềm, Doãn Phỉ Dương thoải mái thở dài.
Giang Miên chôn đầu không dám hé răng, bên trong căng căng trướng trướng, thở nhẹ cũng cảm nhận được thứ kia đang nảy nảy.
Không biết thứ kia chạm vào chỗ nào, Giang Miên sợ mình mở miệng là rên rỉ dâm đãng.
Doãn Phỉ Dương không động, Giang Miên dần thích ứng với kích cỡ thô to bắt đầu tự mình lắc mông cọ cọ.
“Em… Động đi mà…” Giang Miên ngứa muốn chết, ai rảnh thẹn thùng nữa.
Bản năng Omega ăn vào xương tủy toát ra, thu không nổi.
Doãn Phỉ Dương đen mặt giữ vòng eo rắn nước không an phận, dũng mãnh đâm chọc.
“Ưm… Ah…” Thịt non mịn bên trong bị chèn ép, Doãn Phỉ Dương mạnh mẽ chơi đùa, miệng nhỏ bị mài sưng đỏ đáng thương phun ra nuốt vào quái vật lớn.
Đầu nấm mỗi lần đi vào đều đè nghiến điểm mẫn cảm rồi lại không màng níu kéo rời đi.
Gel bôi trơn phát huy công dụng, miệng nhỏ ướt từ ngoài vào trong, động cái là lép nhép tiếng nước, tràn đầy không gian nhỏ.
Chân Giang Miên mềm nhũn, đôi tay càng chịu không nổi sức nặng.
Mỗi lần Doãn Phỉ Dương đâm vào là một lần rên rỉ thở gấp cúi xuống bồn rửa, lạnh đến giật nảy.
“Miên Miên…” Doãn Phỉ Dương đã qua giai đoạn hung ác, lý trí dần trở về.
Cậu ôm lấy cơ thể mềm mại của Giang Miên, để anh dựa vào mình, “Lạnh lắm, dựa vào em này.”
Giang Miên không ngừng run rẩy, bị ôm thì gậy th*t lớn tiến vào càng sâu hơn.
Anh mờ mịt sờ lên bụng nhỏ, muốn nhìn thử xem có bị chọc cho gồ lên không.
Doãn Phỉ Dương chỉ thấy mình sắp bị Miên Miên của mình ép cho phát điên, câu chân trái của anh vòng vào khuỷu tay, để anh ôm cổ mình.
“Ôm chắc vào.” Chỉ kịp ậm ạch dặn một câu, hung hăng đâm chọc người trong lòng.
“Haaa… Ah!” Giang Miên ngẩng cao đầu, không thể làm gì hơn ngoài rên rỉ.
Khoái cảm tới quá nhiều, lại sắp lên đỉnh rồi.
Lúc Giang Miên chuẩn bị lên đỉnh, Doãn Phỉ Dương tự nhiên dừng lại.
Giang Miên khó tin nhìn qua, chỉ nghe nhóc con thì thầm: “Anh bắn nhiều quá, không tốt cho cơ thể.”
Doãn Phỉ Dương giai đoạn sau dịu dàng hơn nhiều, không thô bạo, tiến vào thong thả chậm rãi, không nhanh nhưng sâu.
Cậu đưa tay vuốt ve bụng nhỏ của Giang Miên, giống như đang cảm nhận kích cỡ của bản thân trong ấy.
Khoái cảm không mạnh mẽ nhưng gây nghiện, Giang Miên nhịn không nổi ngẩng lên muốn hôn, muốn giục Doãn Phỉ Dương nhanh lên.
Vừa động đậy thì gậy th*t cọ qua chỗ nào đó, hai người đều bị kích thích.
Doãn Phỉ Dương nghi hoặc, gậy th*t rời đi phân nửa, theo ký ức cọ cọ lên chỗ kia.
Giang Miên mất khống chế lên đỉnh, vừa ngứa vừa thích khiến anh nức nở bắn ra.
Đó là miệng khoang sinh sản của Miên Miên… Doãn Phỉ Dương hứng hẳn lên, tận lực chèn ép nó.
Omega không động dục dễ gì mở nơi ấy ra, bản năng Alpha nhất thời lấn át lý trí, Doãn Phỉ Dương nhận ra mình đang làm gì, lập tức dừng lại.
Giang Miên cũng biết chỗ ấy là gì.
Mỗi lần Doãn Phỉ Dương chọc vào anh lại sợ hãi, cưỡng ép bản thân thả lỏng.
Dù Doãn Phỉ Dương mất đi lý trí tiến vào anh cũng đồng ý, đau đớn và ngứa ngáy khiến anh dồn hết sức để không kêu lên.
“Miên Miên đừng sợ.” Doãn Phỉ Dương cắn răng lui ra, buông chân Giang Miên ôm anh vào lòng, “Đừng sợ mà.”
“Phỉ Dương…” Giang Miên nâng mặt lên, bật khóc cầu xin, “Em đánh dấu anh đi, anh nói rồi, chỉ cần em muốn thôi…”
“Không được.” Doãn Phỉ Dương trán nổi gân xanh, cắn răng ngắt lời, nhắm mắt che đi con ngươi tối đi vì dục vọng, “Không là không, Miên Miên à, đây là chuyện duy nhất anh không thể dung túng em làm bậy…”
Giang Miên nức nở nhắm mắt, vây quanh là hương bạc hà cay nồng, tiếng tim đập bình bịch.
Doãn Phỉ Dương động dục vì mình, Doãn Phỉ Dương động dục cũng không nỡ tổn thương mình.
Doãn Phỉ Dương tự chống trọi với bản năng, Doãn Phỉ Dương nhẫn nại đến mức anh phải đau lòng.
Vì sao mình mãi không động dục chứ, chỉ cần vậy thôi là có thể trở thành Omega của Doãn Phỉ Dương… Vì sao… Vì sao hả…
Doãn Phỉ Dương nhận ra Giang Miên không ổn, nhắm chặt mắt trong lòng cậu, run rẩy đáng thương, gương mặt đỏ ửng lên vì đau ban nãy lại xuất hiện, thậm chí còn lan ra toàn thân.
Doãn Phỉ Dương sợ hãi, không biết làm sao nắm bả vai Giang Miên, phát hiện anh nóng tới dọa người.
“Miên Miên!” Chả kịp nghĩ gì, Doãn Phỉ Dương lớn tiếng, “Miên Miên, mở mắt nhìn em!”
“Phỉ Dương…” Giang Miên khép hờ mắt thì thầm, giống hệt mèo gọi bạn tình.
Chân mềm nhũn dựa vào lồng ngực Doãn Phỉ Dương, ôm không buông, “Anh khó chịu quá… Phỉ Dương… Phỉ Dương…”
Doãn Phỉ Dương không dám nhúc nhích, không dám tin tưởng sờ vào khe đùi Giang Miên.
Tay ướt ướt dính dính, tản ra mùi hương ngọt ngào..