Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 144: Trái Tim Này, Xin Gửi Tặng Người (14)



Hoắc Minh Dị ngồi trầm ngâm trong dưỡng tâm điện cả buổi tối.


Trong đầu hắn vẫn nhớ ngày hôm qua lúc Từ Mạt đứng trước mặt Huệ Di khuôn mặt không chút hối hận.


Đáng lẽ ra hắn sẽ phải vui vì có thể cướp được Huệ Di, nhưng không hiểu tại sao không vui nổi.


Hoắc Minh Dị gõ gõ bàn theo nhịp, ngay lập tức có hai công công xuất hiện.


"Truyền ý của trẫm xuống Thiên phủ. Lần đi săn bắn này dẫn theo nô tì nhất đẳng và Thiên tài nữ." hắn muốn biết cô có gì khiến Hoắc Từ Mạt buông tay Huệ Di.


Huệ Phủ


Loảng xoảng!


"Tiểu thư..." Nô tỳ run rẩy quỳ xuống.


"Câm miệng!" Huệ Di tức giận hét một tiếng, khuôn mặt dịu dàng bị thay vào đó là sự tức giận.


"Con quá lỗ mãng Di nhi." Huệ Xuân ngồi phong thái quý phái nhâm nhi ly trà.


"Nương! Người vẫn còn ngồi yên được sao?" Huệ Di ức chế đến nước mắt sóng sánh khoé mắt.


Huệ Xuân nghiêm mặt đặt cạch ly trà xuống bàn làm nàng ta có chút sợ hãi thu liễm lại "Con đừng quên, mục tiêu của chúng ta là hoàng thượng. Tên cẩu tiên đế lường trước được âm mưu của chúng ta, quyết hôn ước với tên vương gia kia. Ta muốn con không chỉ chức vương phi nhỏ nhoi! Ta muốn con là hoàng hậu, tên vương gia này thích ai liền cho hắn thích. Ngu xuẩn!"


Huệ Di cười nhạt đứng thẳng dậy phủi tay lấy lại khí chất tao nhã "Nhưng con muốn cả hai kìa."


Thiên Phủ


Bên này Thiên An Nhan đang tắm rửa bỗng cánh cửa vội vàng mở ra, nô tì nhị đẳng lúc này cũng không sợ chết nổi nữa. Không thông báo kịp chỉ sợ chết trước khi đợi tiểu thư tắm xong.


"Tiểu thư, không xong rồi. Hoàng thượng muốn đem Ngữ cô nương đi săn bắn cùng!"


Thiên An Nhan vẫn ngâm mình trong bồn nghe xong tay nắm chặt nhưng rồi thả lỏng ra, phất tay cho nô tì nhị đẳng ra ngoài.


Nàng nhìn về phía bàn để đồ ở đó có một món đồ, đôi môi nhếch lên một đường cong xinh đẹp đứng dậy tự mình lấy đồ mặc.


Bên này Ngữ Kỳ cũng đang ngồi ăn nho nhai tóp tép, cạnh là Mộc Nhĩ rất muốn che mặt với kiểu ăn khiếm nhã của cô nương nhà mình.


Thật ra cô đang ngồi suy nghĩ đến nhiệm vụ ẩn, muốn từ bỏ rồi. Thực sự quá rắc rối rồi.


[Ký chủ, không nên từ bỏ. Ký chủ mà từ bỏ...] 09 nhìn thái độ bất cần của Ngữ Kỳ, tai thỏ day trán. Ký chủ lại bộ dạng bất cần y hệt thế giới làm hoàng hậu rồi.


[Làm sao?] Ngữ Kỳ nhướng mày, tay nhét cả chùm nho nhỏ vào miệng mà nhai. Hoàn toàn bỏ qua hình tượng, làm màu lúc không có người làm gì đâu.


[Tôi sẽ cho ký chủ chơi lại thế giới này 100 lần!] 09 cũng học cách nhướng mày của ký chủ nhà mình giọng lại bắt đầu ngứa đòn.


[...] Ok cô thua. Ngữ Kỳ ỉu xìu xìu lại nhét một chùm nho nhỏ vào miệng


"Ngữ Kỳ!" Thiên An Nhan bỗng bước vào


"Khụ khụ khụ... Hụ hụ hụ... Mộc.. Nhĩ... Nước..." Ngữ Kỳ ho đến chảy nước mắt. Con mẹ vào có thể cho người báo trước một câu không?


Mộc Nhĩ muốn đưa nước cho Ngữ Kỳ thì Thiên An Nhan lo lắng lại gần rót nước cho cô rồi vỗ nhè nhẹ.


"Ăn từ từ thôi, ngươi thích nho vậy sao?"


Không, tôi không thích nho vậy mà do bị cô doạ suýt chết vì sặc nho đấy.


Nhưng lời này Ngữ Kỳ chỉ để trong lòng, sau khi ho xong chưa kịp hỏi chuyện gì thì bị kéo ra sân ở đó đã có Thái công công theo hầu hoàng thượng từ nhỏ đợi sẵn.


Tất cả cùng quỳ xuống nghe thánh chỉ. Phải nói cô lần thứ hai nghe thánh chỉ rồi đó, nhưng điểm mấu chốt khi thánh chỉ được đọc xong Ngữ Kỳ vẫn ngớ người.


[09 đồ con thỏ ngu, mi lại làm trò?]


[Ký chủ, tôi không có, tôi không làm, tôi không biết!] 09 thực sự không hiểu tại sao bị mắng. Dạo này nó rất ngoan có được không?


Ngữ Kỳ không thèm đôi co với 09 nữa đành thở dài nhận thánh chí rồi đứng dậy, Thiên An Nhan mỉm cười vuốt lọn tóc trước mặt cô ra sau tai dịu dàng nói


"Ngữ Kỳ, không sao lâu lâu ta và ngươi ra ngoài coi như hít thở không khí."


Cô vẫn không hiểu hành động của Thiên An Nhan luôn thân mật như vậy theo bản năng hơi né mặt ra. Gật đầu lễ phép với nữ chính.


Tay Thiên An Nhan dựng lại một chút rồi buông xuống mỉm cười


"Tiểu thư, nô tì về phòng." Ngữ Kỳ hành lễ rồi đợi Thiên An Nhan gật đầu mới cáo lui.


Nàng ta nhìn cô bước đi rồi mới quay lưng đi về phòng của mình.


Ban đêm


Cô đang ngủ trong phòng bỗng nghe tiếng loạt xoạt, Ngữ Kỳ bật dậy thì ngay lập tức bị đè xuống.


"Ai? Buông ra!" Giọng cô lạnh nhạt nói vùng vẫy, kỳ lạ là vùng vẫy không ra!


Ngữ Kỳ nhíu mày, người có thể khống chế được cô cô có thể tự tin không quá vài người. Đây là ai? Tới ám sát?


Chưa kịp hỏi tiếp bỗng môi bị chặn lại, bàn tay kia bóp mạnh cằm cô làm hơi hé miệng ra ngay lập tức môi lưỡi triền miên. Chiếc lưỡi kia xâm lược bá đạo vô cùng không cho Ngữ Kỳ một đường lui nào.


Ngữ Kỳ nhẫn tâm cắn xuống lưỡi của người này, trong khoang miệng của hai người ngay lập tức tản ra mùi vị của sắt, huyết ngân cùng hắc ngân đã vây quanh hai người. Chuẩn bị tấn công thì người kia ngay lập tức tách ra khỏi cô như có như không né tránh được tấn công.


Giọng nam nghe từ tính cười nhẹ nhưng lại không nghe ra được giọng của ai vụt đi mất.


Cô phản xạ nhanh cũng dùng khinh công nhảy đuổi theo nhưng có vẻ chậm một nhịp, sau một hồi thì đã không còn bóng dáng.


Cô đứng trên mái nhà bực mình vò mái tóc dài của mình.


"..." Con mẹ nó cướp sắc xong chạy?


[09 con thỏ ngu nhà mi!]


[...] Ký chủ, yêu cầu cô đừng có tức giận mà lôi nó ra chửi nữa có được không?


"Chủ nhân, đã tìm... Người làm sao vậy?" Dã ngơ ngác nhìn chủ nhân của mình cứ ôm miệng.


"Không có gì, tìm được thứ ta muốn tìm?"


"Vâng!"


"Tốt lắm." Hắn mỉm cười.


Sau đó màn đêm tiếp tục chầm chậm chầm chậm trôi, báo hiệu một ngày mới tới.


.


.


.


.


.