Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 156: Trái Tim Này, Xin Gửi Tặng Người (26)



Từ sáng sớm tất cả đều háo hức, có lẽ sự kiện lần này lớn đến mức được ghi vào lịch sử, đến kẻ hèn hạ nhất cũng được phát thưởng bánh kẹo và cháo hoa sen mừng Tư Phi của hoàng thượng.


Ngữ Kỳ cũng phải dậy từ rất sớm khiến cô chỉ muốn treo bảng đừng làm phiền trước cửa, đêm qua cô chơi game đến muộn nữa, ngáp dài một cái nước mắt chảy ra rồi cô lau nước mắt vô tình Mộc Nhĩ nhìn thấy.


Mộc Nhĩ yên lặng không nói gì tâm trạng đang từ vui vẻ hớn hở xong cũng trầm xuống làm các công đoạn cho Ngữ Kỳ cùng các tì nữ khác.


Chẳng mấy chốc khuôn mặt xinh đẹp của Ngữ Kỳ càng lộng lẫy như tiên tử, cô đẹp đến mức tì nữ trang điểm cho cô xong liên tục xuýt xoa khen rằng nếu nàng ta là nam nhân, nàng ta cũng thực sự bị mê hoặc bởi sắc đẹp này.


[Ta đã bảo rồi, rạch mặt một cái đỡ vướng phải rắc rối không?] Ngữ Kỳ càu nhàu với 09


[...] Kệ cô. Sau một tuần gào thét trong vô vọng, 09 mặc kệ Ngữ Kỳ mà nằm chơi game.


Sau một canh giờ dày vò thân xác, thêm một canh giờ nghi lễ các kiểu ở Tư Ngữ Cung, cuối cùng cô cũng bắt đầu phải đi bộ lên chính điện. Ở nơi đó hàng trăm quan đại thần, thị vệ, tì nữ đều quay đầu nhìn nữ tử mặc hỉ phục từ từ chậm dãi xuất hiện.


Ngữ Kỳ xinh đẹp mà quý phái, cô vốn từng làm hoàng hậu ngay lập tức toát lên vẻ ngoài không hề thấp hèn. Muốn chê cũng khó mà chê được khí chất của cô vào lúc này, trông như hoàng hậu đoan trang bước đến vậy.


Hoắc Minh Dị thấy cô đôi mắt tràn ngập ánh cười, cuối cùng cô cũng thuộc về hắn. Và chỉ mình hắn...


Khi cô bước được đến trước mặt hắn, thực sự rất muốn chống eo dựa cột mà thở. Mẹ kiếp cái thang ở đây sao nó nhiều bậc quá vậy, cô muốn tắc thở luôn rồi đây!


"Mệt chứ?" Hoắc Minh Dị sao không nhìn ra.


"Không mệt" Cô cãi bướng, khiến cho hắn phì cười một cái nắm tay cô tiến vào nghi lễ của hoàng thượng và hoàng hậu.


Để có thể thực hiện nghi lễ này hắn đấu tranh gần một tháng trời, nhìn nét mặt Ngữ Kỳ không có biểu cảm vui sướng. Trong lòng có chút trùng xuống nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười yêu nghiệt.


Sau khi nghi lễ xong xuôi đến lượt chúc phúc của các quan đại thần. Cô cứ phải mỉm cười mỗi khi được nhận một lời chúc phúc đến mức căng cứng cả miệng.


Đến lượt Hoắc Từ Mạt, hắn đến trước cô nhìn cô thật chăm chú một hồi khiến cho Hoắc Minh Dị có chút khó chịu rồi thì mỉm cười


"Chúc mừng Tư Phi, sắc nước hương trời thật hiếm có! Chúc cho người có thể sống tới đầu bạc răng long"


"..." Hình như không giống lời chúc phúc bình thường, không một từ nhắc tới tên Hoắc Minh Dị luôn. Ngữ Kỳ giật giật khoé môi, mỉm cười nhẹ một cái.


Hoắc Minh Dị lại như có như không để tâm đến việc đó. Lần này tới lượt Hoắc Triển Bạch, hắn đưa ra một lời chúc bình thường như những quan đại thần khác. Chỉ là hắn chuẩn bị quay đi thì mỉm cười đầy khó hiểu.


[Này 09, mấy tên này hắc hoá hết rồi à?] Ngữ Kỳ rùng mình cái khi nhìn thấy nụ cười đó.


[Gì? Ai biết? Biết mà không nói đấy, rồi làm sao?] 09 lên cơn cáu kỉnh.


[... Mi...] Ngữ Kỳ hơi ngạc nhiên


[Mi cái gì mà mi.]


[Tiền mãn kinh à? Công nghệ cao cấp còn có chức năng tiền mãn kinh dành cho hệ thống à?]


[...]


Ngữ Kỳ mải nói chuyện với 09 đã hết các quan đại thần, cũng qua được hết các tiểu thư, công tử thậm chí là khuôn mặt vặn vẹo của Huệ Di. Nhưng cô không hề thấy Thiên An Nhan.


Trong lòng còn có chút lo lắng, chuẩn bị sang nghi lễ khác thì ngay lập tức Thái công công hô lên


"Thiên Phủ tới dâng chúc phúc!"


Ngữ Kỳ còn đang có chút vui mừng ngẩng lên nhìn thì bị dựng lại.


Con hợi gì đây? Thằng cha nào đây?! Cô nhìn nam nhân tuấn tú, lông mày kiếm, đôi mắt sắc lạnh, khuôn mặt tràn đầy sự nam tính, mặc bộ giáp chiến trường vai khoác áo choàng đỏ sẫm tung bay trong gió, bỗng chốc có ảo giác mình rơi vào bộ phim chính trị thời cổ xưa.


Nam nhân tuấn tú đứng trước mặt Ngữ Kỳ cao hơn hẳn một cái đầu làm cô ngước lên nhìn hắn.


"Chúc mừng Tư Phi đã tấn chức, chúc cho người sống đầu bạc răng long!" Nam nhân có chút đau lòng nhìn cô, lúc này phải chúc cô sống hạnh phúc ở hai cương vị khác nhau. Thực sự đau lòng...


"Ngươi...?" Ngữ Kỳ nghe giọng có hơi quen thuộc.


"Thần là Thiên An Nhan, tên nay xưng là Thiên Quân An." Nam nhân mỉm cười, hắn nhìn lướt qua tất cả đều như bị sốc nặng, thậm chí là Hoắc Triển Bạch. Chỉ có Hoắc Minh Dị vẫn thản nhiên như không...


[... 09..] Cô nên nói gì? Thế giới này có chuyển giới à?


[...] Ký chủ cô đừng hỏi, tôi cũng hơi sốc rồi đây này. 09 vội vàng lật lại xem cốt truyện rồi mới à một tiếng... ha ha, lỗi nó không xem kỹ cốt truyện... Ha ha... Bye.


09 lặn mất tăm.


"Không còn che giấu thân phận nữa sao?" Hoắc Minh Dị đôi mắt tràn ngập sự âm hiểm nhìn xoáy vào Thiên Quân An. Hắn biết bí mật này từ khi hắn còn nhỏ, thái thượng hoàng cho hắn biết để nắm thóp Thiên phủ, giả trang nữ như vậy vì lão cáo già Thiên tướng quân không muốn bị biến thành cái gai trong mắt hoàng thượng. Nếu như hắn đoán không nhầm thì tên Thiên Quân An này sẽ xin ra trận để chuộc lỗi lầm này.


Hừ, thật toàn cáo già. Vừa giữ được quyền lực vừa giữ được con trai, nếu hắn là thái thượng hoàng thì giờ Thiên phủ sớm bị san bằng rồi.


Ngữ Kỳ vẫn sốc không biết nói gì, Thiên Quân An ánh mắt dịu dàng mang theo tia đau thương quỳ một chân xuống trước mặt cô. Cầm lấy tay cô để vào trán của mình rồi nói


"Vì cơ thể thần từ bé không được khoẻ. Thế nên phải nam phẫn nữ trang, vì tội lỗi này thần xin ra trận để chuộc lấy lỗi lầm của mình. Xin Tư Phi hãy cho thần lời chúc phúc trước khi đi.."


Cô còn đang chưa hết sốc làm 09 phải kêu cô tỉnh tỉnh liên tục mới sực tỉnh, tay hiện lên ấn ký của thần lực đưa ra lời chúc phúc


"Chúc cho ngài được bình an vô sự, chiến thắng trở về và đừng để thân thể bị hao tổn."


"Tạ ơn Tư Phi, thần sẽ đem thắng lợi trở về không để cho lời chúc phúc của người vô nghĩa." Thiên Quân An cầm một góc tay hỉ phục của cô rồi hôn lên, khiến cho Hoắc Minh Dị ôm vai cô khuôn mặt đầy không vui.


Thiên Quân An mỉm cười cúi chào hoàng thượng rồi quay lưng rời đi không ở lại dự nghi lễ.


"Ái." Thiên Quân An khuôn mặt lạnh tanh gọi người, không quay lại nhìn nơi đầy màu đỏ của hỉ sự kia.


"Có thần" Ái ngay lập tức đi sau.


"Bắt đầu thôi."


.


.


.


.


.