- Không buông! Của nhà ngươi chắc? Tỷ tỷ là của ta! - Hướng Dực ôm chăt cô trong lòng giữ khư khư
- Không phải của ta thì càng không phải của ngươi! Mau buông ra! - Khúc Thừa Mặc muốn đánh người
- Không buông!
Ngữ Kỳ khóe môi giật giật, cảm giác đứng giữa một tên thần kinh mặt vô tội và một tên thần kinh mặt lạnh... Lần đầu tiên cô cảm thụ sâu sắc cái cảm giác muốn vứt hai tên này đi
- Ngươi tới đây làm gì? - Ngữ Kỳ ngước đầu hỏi
Hướng Dực ánh mắt cười rạng rỡ mùa hè
- Ta nhớ tỷ tỷ, tỷ tỷ không bị tên xấu hoắc đó làm gì chứ?
- Ngươi nói Khúc Thừa Ân? - Ngữ Kỳ nhìn hắn
Hướng Dực gật gật đầu rồi cọ đầu vào đầu cô
- tỷ tỷ, ta nhớ người lắm. Người nhớ ta không?
Vừa nói dứt lời bỗng Hướng Dực bế cô nhảy ra xa, Khúc Thừa Mặc cười nhạt một tiếng người vẫn không động thủ nhưng ám vệ của hắn đã đằng đằng sát khí. Ám vệ gần như là người chủ tử không nói cũng tự hiểu... Ngữ Kỳ trầm trồ khen trong lòng
- Thả Ngữ Kỳ ra. Thái tử ta không thích đả thương người khác. - Khúc Thừa Mặc không lạnh không nhạt mở lời
[ Ký chủ, người lên kêu Hướng Dực thả người ra. Những người xung quanh nhìn thấy thì cái mạng nhỏ của người cũng xong]
[ Hả? Vậy à?] Ngữ Kỳ ngây thơ bị hệ thống dắt mũi
- Hướng Dực, ngươi thả ta ra đi. Nếu hoàng thượng thấy thì sẽ mệt lắm
- Được! - Hướng Dực cười tươi thả cô ra thật
[...] Hệ thống ta thật không hiểu nam nhân này bị gì, xoa trán đầy vạch hắc tuyến tưởng được xem kịch hay mà gặp phải tên hâm. Hừ một tiếng rồi lặn mất
Khúc Thừa Mặc ánh mắt có tia ôn nhu, vẫy tay cô đi lại gần mình. Theo bản năng cô đi về phía Khúc Thừa Mặc như hồi bé. Hướng Dực nhìn cô vẫn mỉm cười, liếc qua chiếc bội vẫn được cô đeo thì đôi mắt lướt qua tia giảo hoạt cùng vui vẻ.
Trước khi cô đi lại gần thì Hướng Dực kéo tay cô lại làm cô xoay cả người lại về phía hắn, cúi xuống nhắm vào đôi môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng rồi quay lưng đi. Khúc Thừa Mặc liền lập tức u ám cả người, quay người cô lại di môi cô đến mức cô nhăn mặt mới chịu dừng lại.
Khúc Thừa Mặc thấy chân cô đã tím ngắt còn kinh khủng hơn vừa nãy chạy, thở dài bế cô lên đi vào trong phòng gọi Mộc Nhĩ đem nước ấm lần nữa
Lúc này Khúc Thừa Ân nhìn túi bánh hoa quế đã phủ đầy tuyết ở dưới đất, mới chậm dãi đứng dậy đi lại gần nhặt túi bánh hoa quế. Túi bánh đã lạnh ngắt bên trong vẫn nguyên si những chiếc bánh
"Thừa Ân ca ca, người đói lắm sao?" Cô bé má phúng phính nhìn cậu bé bị nhốt lại trong căn phòng tối tăm đang ăn đồ ăn cô bé mang đến, cậu bé chỉ gật vội một cái rồi tiếp tục ăn
"Tiểu tổ tông ơi, ngài ở đâu?" Tiếng mama gào thảm thiết bên ngoài, cô bé bĩu môi chuẩn bị rời đi thì quay lại, nhét một túi bánh to nóng hổi vào trong lòng cậu bé
"Khi ca ca đói thì ăn nó nhé. Đó là bánh hoa quế muội thích nhất đó"
- Tại sao... Ta chỉ luôn nhớ về những kỉ niệm của nàng, chứ không phải Hòa Nhi... - Khúc Thừa Ân bóp nát một chiếc bánh hoa quế đôi mắt tràn ngập sự hỗn loạn
Hắn lúc này mới nhận ra, ngày trước Ngữ Kỳ luôn tự tay làm bánh hoa quế cho hắn một cách thâm ý.
- Ám vệ, đi... - Hắn muốn nói giết cô, nhưng trong lòng hắn lại kháng cự điều đó. Hắn biết nếu giữ cô lại thì sẽ là mối nguy hiểm...Nhưng thật tâm hắn... Không mong cô chết...
[ Ting! Độ hảo cảm của nam chính Khúc Thừa Ân tăng 1% hiện tại là 80%] Hệ thống không lạnh không nhạt phun ra thông báo. Không ngoài dự đoán thấy Ngữ Kỳ đang uống trà liền ho sù sụ
Tới buổi tối, đáng lý ra Khúc Thừa Ân phải đến cung của Lý Hòa Nhi nhưng hắn tới cung của Ngữ Kỳ. Cô đang ngồi đan khăn mà hệ thống đưa do cô kêu chán quá nhiều, thái giám muốn kêu để cô chuẩn bị nhưng Khúc Thừa Ân ám chỉ không cần nói rồi đi nhẹ nhàng vào.
Mái tóc dài của cô xõa xuống xinh đẹp mà dịu dàng, đôi mắt chăm chú vào đan khăn. Khúc Thừa Ân đã quen với Ngữ Kỳ ồn ào nhưng bây giờ lại tĩnh mịch đến thế. Một nam đứng một nữ ngồi tạo lên khoảng cách vô cùng đẹp.
Cung nữ lẫn thái giám ở trong cung đã lâu liền biết ánh mắt hoàng thượng là gì, họ cũng thấy ấm lòng thay. Nhưng núp trong một đám cung nữ có một nữ nhân ánh mắt sắc lạnh nhìn liếc qua tình hình, rồi vội cụp mắt xuống
Được một lúc thì Ngữ Kỳ nở nụ cười khi đan xong, giơ lên nhìn nhìn một chút rồi gật đầu hài lòng. Tự xoa bóp vai đã mỏi nhừ của bản thân một chút
- Nàng làm gì vậy? - Lúc này Khúc Thừa Ân mới mở lời làm cô giật mình quay người lại nhìn
Ngươi là ma à? Đến cũng không nói câu nào! Ngữ Kỳ mắng trong đầu nhưng lại không dám nói nhiều, đứng dậy cầm cái khăn đi lại gần hắn choàng qua cổ mỉm cười
- Ấm không?
Khúc Thừa Ân ngỡ ngàng nhìn cô, nụ cười của cô không khuynh thành như Lý Hoà Nhi nhưng lại mang cho người khác cảm giác ấm áp, chiếc khăn mềm mại choàng qua cổ khiến trái tim hắn cũng bắt đầu nhũn ra
[ Ting! Độ hảo cảm của nam chính Khúc Thừa Ân tăng lên 5%]
- Ấm, nàng làm cho ta sao? - Khúc Thừa Ân nắm lấy tay đã lạnh của cô
Cô gật đầu, ấm thì đừng có giết ta đấy. Ta không có cố ý nghe lén đâu, coi như đền ngươi. Huề nhé nam chính. Ý ta là ngươi đừng nhỏ mọn giết ta là được.
[...] Ký chủ ngu ngốc hoàn toàn không để ý tới cái thông báo tình cảm. Hệ thống ta bất lực trước thần kinh thô của ký chủ (( _ _))..zzzZZ