- Song Tử cậu đứng lại đó cho tớ!
Thiên Bình hét to gọi tên Song Tử. Nhưng những cái cây, bụi cây ở đó hoàn toàn im lặng trước anh. Thiên Bình ngồi thụp xuống, thở gấp:
- Cậu đi đâu thế Song Tử.
Nhân Mã chạy rất nhanh vào rừng… Anh chạy, cảm nhận được hương của Song Tử đang bay bổng nơi đây. Và anh đã tìm thấy cô.
Song Tử đang thẫn thờ với đôi mắt còn ngấn lệ nhìn mặt biển. Nhân Mã lúc này mới nhận ra rằng, anh chạy từ trong ra đây… Hóa ra nơi đây có biển sau lớp rừng kia. Nhân Mã chạy lại gần Song Tử định cất tiếng gọi thì giọng Song Tử vang lên:
- Nhân Mã… tớ xin lỗi cậu… Thật lòng xin lỗi cậu! Tớ đã quên mất tình cảm cậu dành cho tớ… Tớ đã quên mất tớ đã từng yêu cậu! Kỉ niệm…. Tớ đánh mất cậu rồi Nhân Mã…
Nhân Mã ôm chầm lấy Song Tử, giọng anh như nghẹn lại:
- Chưa bao giờ cậu mất tớ cả. Chưa bao giờ! Trái tim tớ chỉ dành… - Nhân Mã nghẹn lòng, trái tim anh nghẹn lại. Anh không thể nói là của Song Tử hay là của Thiên Yết.
Anh buông Song Tử ra:
- Về thôi! Thiên Bình đang lo lắng cho cậu lắm.
- Thiên Bình… tớ… yêu anh ấy! Yêu rất nhiều… Yêu nhiều hơn tớ yêu cậu nhiều. Tớ phải làm sao đây??
Song Tử ngồi thụp xuống, khóc nức nở. Nhân Mã ôm lấy cô an ủi vỗ về:
- Thiên Bình ốm lắm cậu biết không? Về đi đừng để cậu ấy lo! Cậu sẽ phải hối hận đấy!
Song Tử lắc đầu như trẻ con:
- Tớ không về đâu! Tớ thấy giận tớ lắm… Tớ không dám đối mặt với Thiên Bình.
Nhân Mã ngồi xuống cạnh Song Tử không nói một lời nào nữa cả. Anh biết dù có nói thế nào thì Song Tử cũng không về.
Song Tử chợt nhếch mép cười:
- Mã Mã à… Thiên Bình không hề quan tâm tớ…
- Không có chuyện đó đâu! – Nhân Mã
- Thế thì cậu ấy phải đi tìm tớ chứ?
- Tỉnh lại đi! – Nhân Mã hét lên – Cậu ấy đang tìm cậu đó! Cậu ấy chỉ mong cậu được an toàn thôi!
- Nhưng tại sao cậu ấy lại không tìm thấy tớ như cậu?
Song Tử khóc nức lên còn Nhân Mã chỉ biết nín chặt đôi môi. Anh không biết nói gì nữa cả.