Mọi chuyện đang dần quay lại đúng quỹ đạo của nó. Ai cũng trầm ngâm và mệt nhoài ngồi trên xe trở về căn nhà thân thương của họ. Chỉ có ánh mắt của Song Ngư cứ chốc lại lại không ngủ yên. Nhìn dáng vẻ cô đơn của cô, Bạch Vũ tiến đến gần và hỏi:
- Có cần cho xe chạy lên không?
Song Ngư cười hiền:
- Dạ thôi! – Cô cúi đầu xuống, ánh mắt vẫn trầm như vậy – Chỉ là tí em muốn xe dừng lại trước nhà của Kim Ngưu.
Bạch Vũ ngồi ngẫm đường rồi cũng gật đầu. Anh ném cho Song Ngư một chai nước rồi cười rạng rỡ:
- Uống chút nước rồi ngủ đi! Tí nữa đến nơi anh sẽ gọi dậy.
….
Song Ngư mở to đôi mắt của mình, một trần nhà quen thuộc hiện lên trước mắt cô, cô mỉm cười:
- Đây là….
- Vợ à… Sao lại sốt cao thế?
Kim Ngưu ôm chặt lấy Song Ngư, dụi mặt vào cánh tay cô. Cái ôm của anh khiến Song Ngư càng nóng càng nóng hơn. Cô khẽ thở:
- Kim Ngưu…
- Mới xa anh một chút thôi mà đã bệnh rồi! Thế thì có cần qua sống với anh luôn không?
Song Ngư cấu bụng của Kim Ngưu một cái:
- Nói vớ vẩn!
Thế là Song Ngư cười nhẹ rồi quay lại ôm anh, ôm thật chặt. Kim Ngưu khẽ chau mày:
- Này! Vợ đang sốt đấy nhé!
- Sao đâu! Lây luôn qua chồng… hai vợ chồng mình cùng ốm thế là chả xa nhau được đâu!
Song Ngư cười đến rung cả người. Hai người tỏa nhiệt vào nhau… Cứ như là một!