Cuộc Sống Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 25: Tâm sự của Ngũ lang



Editor: Puck - Diễn đàn

Bông tuyết bay bay, lại một năm nữa tới. A Lăng nâng cao bụng hơn sáu tháng, tản bộ trong tiểu viện. Tuyết trong sân đã sớm xúc lên, đắp thành người tuyết. Tuyết nhi cũng ba tuổi, một thân xiêm áo đỏ  thẫm, thật vui mừng chạy trong sân

“Cha, cha, pháo trúc, đốt.” Tiểu nha đầu giơ pháo trúc chạy về phía cha con bé.

Quá nguy hiểm, ta vội kéo a Lăng qua, “Kêu dì Nhạc đốt cho con.”

Ta không dám đốt pháo trúc, trước kia đều núp xa xa.

“Dì Nhạc ––” Tiểu nha đầu quả nhiên thông minh.

“Chíu –– Đùng!” Pháo trúc bay lên.

Cùng với tiếng pháo trúc gần gần xa xa, thật náo nhiệt, lại một năm nữa.

“Được rồi, đều tới dùng cơm thôi.” Diệp Hồng và Ngũ lang bày xong cơm.

Diệp Hồng cũng không nhỏ, nên tính toán cho hắn một chút rồi, cũng không biết bản thân hắn nghĩ như thế nào, haizzz, tốt nhất theo duyên đi, dù sao chuyện của hắn chúng ta cũng không tiện hỏi tới.

Vô cùng náo nhiệt ăn cơm tất niên, vừa cười náo một trận, nhìn thấy a Lăng hơi mệt mỏi, liền dừng lại.

Lưu lại mấy người bọn họ đón giao thừa, ta và a Lăng trở về phòng nghỉ.

“Như thế nào, khá hơn chút nào không?” Ta xoa chân cho a Lăng.

“Tốt hơn nhiều.” A Lăng giật giật chân, ừm, không còn tê dại như vậy.

“Muốn ngủ không?” Dựng phu phải nghỉ ngơi nhiều, bảo đảm đầy đủ giấc ngủ mới phải.

“Ta ––” A Lăng túm lấy tay áo của ta. die nda nle equ ydo nn

“?”

“Ta muốn ––” A Lăng ấp a ấp úng nói không được nữa.

“Muốn cái gì? Đều là phu thê già, có gì không thể nói?” Ta kỳ quái.

Mới ba năm, nào phải phu thê già? Lam Lăng bĩu môi.

Một tay đưa tới, kéo đai lưng của ta ra, lại giật áo ngoài của ta ra.

Ngất, hiểu rồi, có gì mà ngại nói, cũng không phải lần đầu? Được rồi, cẩn thận một chút là được.

Nhẹ nhàng cởi quần áo, tránh cái bụng bự, cúi người xuống. Chỉ chốc lát sau, liền truyền ra âm thanh nhàn nhạt thật thấp. Dù sao Tuyết nhi ở bên cạnh dì Nhạc của con bé, vậy thì –– thỏa chí đi!

Thấy không có buôn bán gì, ta cho a Lăng ánh mắt, hắn đáp lại ta một cái, ý là hiểu.

“Ngũ lang, đi nói chuyện với tỷ phu của đệ đi, ở đây có tỷ là được rồi.” Ta nhận lấy khăn lau, bắt đầu lau bàn.

Ah, sao hôm nay lại gọi ta đi bình thường không phải đều là bản thân dính chặt lấy sao? Ngũ lang bồn chồn, trong miệng nói: “Đệ đi.”

“Ngũ lang vào nói.”

“Có việc gì thế, tỷ phu?” Ngũ lang đỡ tỷ phu bảo bối của mình vào trong phòng.

A Lăng dừng một chút, sắp xếp lại ngôn từ: “Ngũ lang, năm nay đệ mười lăm đi?”

Ngũ lang gật đầu, không sai, có vấn đề sao? Tò mò mở mắt to nhìn tỷ phu.

“Khụ khụ.” A Lăng ho khan, lần đầu tiên nói chuyện này, thật đúng là có phần nói không ra được, “Ngũ lang đệ xem, người lớn giống như đệ đều phải đính hôn, đệ có người trong lòng chưa?” d1en d4nl 3q21y d0n

Cái gì? Mặt Ngũ lang đỏ lên.

“Tỷ đệ kêu huynh nói.” A Lăng không được tự nhiên quay mặt sang, đúng là hơi thẹn thùng, “Tỷ đệ nói, nếu đệ có người trong lòng, tỷ cho đệ thành thân.”

“Tỷ phu huynh nói cái gì vậy?” Ngũ lang bụm mặt chạy, “Tỷ tỷ hư này!”

Có ý gì? A Lăng sửng sốt, cuối cùng là có hay không có? Chẳng lẽ là –– xấu hổ? Giống như năm đó khi nghe được Tứ nương nói thích mình vậy?

Không lâu lắm, chỉ thấy Tứ nương vén rèm đi vào.

“Như thế nào như thế nào?”

“Không biết.” A Lăng xòe bàn tay, “Ta vừa mới hỏi thăm, hắn liền chạy.”

“Vậy chàng thấy có hy vọng không?”

“Có phải xấu hổ không? Hắn bụm mặt chạy, còn nói nàng là ‘Tỷ tỷ hư’.”

Cái này, cái này, lại quan sát chút đi.

Tỷ tỷ hư, tỷ phu hư, sao lại hỏi người ta cái này. Ngũ lang nằm trên giường, dùng chăn phủ kín đầu.

Cái gì gọi là người trong lòng? Là như tỷ tỷ và tỷ phu sao?

Lý Nhạc rất tốt với ta, ta thích, nhưng Ngô tiểu thư ngày đó cũng tốt! Người ta dáng dấp đẹp, lại có lễ phép, nói chuyện cũng dễ nghe, nàng ấy, nàng ấy còn nói rất yêu, yêu thích ta đó. Ta cuối cùng nên làm gì bây giờ? Đều là tỷ tỷ hư, khiến cho người ta thẹn thùng rồi.

“A Nhạc, mấy ngày nay ngươi làm sao vậy, Ngũ lang cũng không quá thích hợp, sao lại cứ thích chạy trên đường?’ Trạng thái a Nhạc không tốt lắm, còn chưa từng nhìn thấy nàng ấy như vậy, giống như –– món rau dưới mặt trời, ỉu xìu.

“Tứ nương.” Lý Nhạc quay mặt sang, “Khoảng thời gian trước Ngũ lang gặp được nữ nhi của Ngô đại nhân, người nọ luôn tới tìm hắn, cùng ra ngoài chơi.”

Hả, chuyện lớn như vậy, sao ta không biết? dinendian.lơqid]on

Vấn đề nghiêm trọng, cũng không thể mặc cho sự tình phát triển, nữ nhi của Ngô đại nhân này, cũng không phải mối nhân duyên tốt đâu nhé!

Lại nói phải nói từ ba năm trước đây, sau khi Diệp đại nhân từ quan, Ngô đại nhân trấn thủ mới đã tới.

Nghe nói Ngô đại nhân này, có hai nữ ba nam, đại nữ nhi, cũng chính là vị Ngũ lang biết, Ngô Thần Dư Ngô đại tiểu thư. Truyền thuyết nhân tài phóng khoáng phong lưu nhất, học sách hay viết chữ rất đẹp, là người hiền hòa không kiêu căng, có thể nói đến miệng ngọt như mật, dụ được không ít lòng nam nhi Trong nhà đã có hai vị thị quân, chưa cưới chính phu, ngoài ra có vô số hồng nhan tri kỷ.

Có câu nói: Trong vạn bụi hoa, từng mảnh đều dính vào người. Tuy nói nữ tử nơi này đều tam phu tứ thị, nam tử cũng tam tòng tứ đức, cũng không có gì không đúng, nhưng người này không thích hợp với Ngũ lang đâu, ta cũng không thể cho phép Ngũ lang và người khác chung một thê.

May mà Ngũ lang và nàng ta quen biết thời gian không lâu, nên còn chưa tới một bước kia, còn nhanh chóng cắt đứt mới nảy sinh!

“A Nhạc, sự tình hơi phiền toái, ngươi thấy Ngũ lang lại chạy ra ngoài, liền ngăn cản, nhưng ngàn vạn lần đừng xung đột với hắn.” Ta cẩn thận dặn dò.

“Ta đi khuyên hắn, kêu hắn đừng lui tới với Ngô tiểu thư nữa, bọn họ không thích hợp.” Lý Nhạc đề nghị.

“Ngàn vạn lần đừng vậy, a Nhạc, chuyện này ngươi không thể nói, nếu không hắn trách ngươi sẽ không tốt.” Ta trầm tư, “Để ta nói, ta là tỷ hắn, giữa chúng ta không có thù cách đêm, như thế nào hắn cũng sẽ không thật sự không để ý đến ta. Mà ngươi không được, hắn mà đè oán hận lên ngươi, sẽ không tốt.”

“Ừm, ta biết rồi.”

Tình huống như thế, đã từng nhìn thấy nhiều trong tiểu thuyết. Một khi không tốt, lòng nghịch phản sinh ra, thì càng hỏng bét, nhất là không thể để cho người trong cuộc đi nói. Ta phải cẩn thận cân nhắc, tranh thủ thời điểm thuận lợi đến giải quyết sự tình mới phải.

“Tứ nương, sao mặt ủ mày ê?” A Lăng vịn eo đi tới, một tay còn dắt theo Tuyết nhi bảo bối của hắn.

“Haizzz, Ngũ lang có thể có cảm tình với Ngô tiểu thư rồi, nhưng người kia vốn không dựa vào được.”

Tuyết nhi làm ổ trong lòng ta, khó được khéo léo nghe chúng ta nói chuyện.

“Ta cũng nghe nói vậy, Ngô tiểu thư này giỏi dụ dỗ nam nhi gia vui vẻ nhất, lưu tình khắp nơi, cũng không phải phu quân tốt.”

“A Lăng, vẫn là thê chủ nhà chàng tốt, phu quân tuyệt đối!” Xoèn xoẹt, khoe khoang càng mạnh hơn.

“Đi! Chỉ lắm mồm! Nói chuyện chính đi.” A Lăng cho ta một cái tát, nhẹ nhàng.

“Hay lắm.” Ta bắt lấy cái tay làm loạn kia, đặt vào trong lòng xoa xoa, thuận tiện vuốt ve tay  Tuyết nhi cũng đưa ra sờ tay cha mình. Nhóc con, giành với ta? Cũng không nhìn xem con do ai sinh?

Nói đại khái cho a Lăng cách nghĩ của ta, a Lăng cũng có khi đưa ra ý kiến, cũng không sai biệt lắm, bé trai mới biết yêu, không khó giải quyết lắm đúng không? Huống chi ta đây một thiên tài ra tay, một đánh hai.

Đã ăn cơm trưa, lưu lại Diệp Hồng và Lý Nhạc để ý cửa tiệm, a Lăng mang theo Tuyết nhi phơi nắng trong sân. Ta lấy cớ có chút việc, trong ánh mắt mong đợi của mọi người, kéo Ngũ lang vào trong phòng của hắn.

“Tỷ, tỷ sao vậy?” Ngũ lang chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta.

“Tỷ có chuyện hỏi đệ, chúng ta từ từ nói” Thái độ rất quan trọng, ta chỉnh chậm giọng.

“Tỷ tỷ nói, đệ nghe là được.” Ngũ lang cũng ngồi ngay ngắn.

Sắp xếp lại câu từ một chút, chúng ta bắt đầu lần nói chuyện chính thức đầu tiên sau từng ấy năm tới nay.