Cuộc Sống Cầu Nhỏ Nước Chảy

Chương 35: Lại thấy ánh mặt trời



Editor: Puck - Diễn đàn

Uống thuốc, a Lăng quả nhiên khá hơn một chút, tỉnh táo hơn nhiều, cũng có thể ăn vài miếng cơm, sau lo lắng, ta cũng thở phào nhẹ nhõm. 

“Tứ nương, khiến cho nàng lo lắng.” A Lăng lên tinh thần một chút, ôn thuận vùi vào trong lòng ta, giống như con mèo nghe lời.

Ta nhè nhẹ vỗ vỗ lưng của hắn: “A Lăng, là tộc trưởng cứu chàng. Bà ấy dùng ngọc bội đổi thuốc cho chàng.”

A Lăng nhất thời không kịp phản ứng, tộc trưởng không phải muốn cho chúng ta chết sao

“A Lăng, chúng ta không hận bà ấy, được không?”

“Ừm.” A Lăng suy nghĩ một chút, sống một ngày là người một ngày, còn có cái gì không bỏ được chứ? “Chúng ta đi cám ơn đi.”

Ta gật đầu, đỡ dậy a Lăng, đi tới trước mặt tộc trưởng, rất cung kính khom người, cám ơn ơn cứu mạng của bà ấy.

“Tứ nương, chúng ta cũng sắp bị xử trảm chứ?” A Lăng lại một lần nữa làm ổ trong lòng ta, trong khoảng thời gian này hắn yếu đuối rất nhiều, lúc nào cũng muốn dính vào trên người ta

“Có lẽ vậy.” Ta thở dài, mẹ nó, chặt đầu quá buồn bực.

“Ta không sợ.” A Lăng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn ta: “Ta chỉ không yên lòng Tuyết nhi và Bảo nhi.”

Ta nắm thật chặt tay, không nói chuyện nữa, a Lăng vẫn rất dũng cảm, mạnh hơn ta nhiều. Ta nhìn giống như kiên cường, thật ra thì yếu ớt hơn, sợ nhận lấy một chút xíu tổn thương. 

Năm ngày sau, chính là lúc xử trảm. Mọi người trong phòng giam rất yên tĩnh, tràn đầy tuyệt vọng, ngồi cứ ngồi nằm cứ nằm, cũng không nhúc nhích.

A Lăng hết thuốc, lại có phần không được tốt, lần này tộc trưởng cũng không có cách nào.

Có lẽ, chúng ta thật sự chết chắc. Bệnh chết dù sao cũng tốt hơn đầu thân hai nơi, tối thiểu sẽ không quá đau.

“Liễu Kiều, Lam Lăng, ra ngoài!”

Ta cả kinh, gọi a Lăng làm gì? Còn nữa, Liễu Kiều, là ai?

“Liễu Kiều, Lam Lăng, thất thần cái gì!” Bên ngoài lại thúc giục.

A, đúng rồi, Liễu Kiều không phải là ta sao? Đầu heo! Quen gọi Tứ nương Tứ nương rồi, thiếu chút nữa liền tên cũng quên luôn. dinendian.lơqid]on

Gấp rút bò lên, vừa đỡ vừa ôm a Lăng, chúng ta chui ra khỏi phòng giam.

“Các ngươi có thể đi được rồi.” Đội trưởng nhà lao đưa quần áo của chúng ta tới.

Hả? Miệng ta lập tức biến thành hình chữ O.

“Đại nhân mới vừa điều tra xong, bảy năm trước Lam Lăng đã bán thân họ Liễu rồi, không tính là tộc nhân Lam thị, các ngươi có thể đi được rồi.” Đội trưởng nhà lao nói xong, liền dẫn chúng ta đi ra ngoài, thấy hai chúng ta vẫn còn bất động tại chỗ, lại đi tới kéo một cái: “Đi mau, thất thần làm gì?”

A, ta phản ứng kịp, a Lăng đã thần chí không rõ, vẫn đi ra ngoài quan trọng hơn.

“Liễu Kiều ––”

Phía sau có người gọi ta, quay đầu nhìn lại, là tộc trưởng. Nhờ có bà ấy, chúng ta mới sống được, vẫn đi xem xem bà ấy nói gì mới được. 

“Giúp một tay chăm sóc cho chắt của ta, nó còn nhỏ, chúng ta đều không còn, nó không sống nổi.”

“Được.” Ta có thể làm chỉ có bấy nhiêu thôi, bọn họ sợ rằng không ra được.

“Cám ơn ngươi, trước kia ta ––”

Khoát tay áo, ta cõng a Lăng lên đi theo đội trưởng nhà lao, ra khỏi nhà lao. 

Ánh mặt trời đâm vào mắt người mở không ra, chói mắt giống ngày đó. Chỉ có điều, lần đó là đi vào, lần này là rời đi.

Vĩnh biệt, đại lao. Ta sẽ không trở lại!

Cõng a Lăng lên lưng, bước nhanh chân, đi tới y quán.

“Các ngươi, các ngươi đi ra như thế nào?” Đại phụ nhìn thấy chúng ta, giật mình.

“Đương nhiên là đi ra, mau nhìn xem a Lăng, hắn bị bệnh.” Ta để a Lăng xuống, đỡ lên trên ghế ngồi. diee ndda fnleeq uysd doon

“Đó là không có việc gì rồi?” Tay đại phụ run run. 

Ngất, ngươi run nữa, còn có thể chẩn mạch sao?

Nhìn ta gật đầu, tay đại phụ cuối cùng không run nữa, lưu loát chẩn mạch cho a Lăng

“Bị kinh sợ, lại dinh dưỡng không đầy đủ, bệnh căn lúc sinh non để lại phạm vào.”

Hả? Vậy nghiêm trọng không?

“Nghỉ ngơi cho tốt, không có việc gì.” Đại phụ lưu loát kê đơn thuốc, hốt thuốc.

Vậy thì tốt, ta nhận lấy thuốc, cõng a Lăng lên về nhà.

Cửa chính của cửa tiệm nghiêng ngả đổ bên cạnh, bừa bãi đầy đất, đây là bị đánh cướp qua đi? Vòng qua vật lẫn lộn trên đất, để a Lăng xuống, để cho hắn dựa vào bên cạnh. Thu dọn giường đệm một chút, nhìn chung chăn gì đó vẫn còn ở đó. Trải chăn xong, đỡ a Lăng nằm xong, lại phủ chăn lên, ta ra sân tìm nồi thuốc, đốt bếp lò, bắt đầu nấu thuốc.

Lợi dụng thời gian nấu thuốc, ta thu thập đơn giản bàn ghế lộn xộn trong cửa tiệm, dọn xong từng việc. Trong sân cũng dọn dẹp sạch sẽ, những thứ đồ đạc hỏng kia chồng chất ở đó, đợi có thời gian rảnh cầm đi ra vứt bỏ. Xem một chút trong phòng bếp còn có một ít gạo mì, thức ăn đã sớm hư, trước nấu chút cháo đi, trên người bây giờ cũng không có tiền, không có cách nào mua thức ăn.

Ra ngoài cửa tìm người quen chuyển lời cho Lý Nhạc: Chúng ta không sao, trở lại nhanh lên một chút đi. Liền bưng thuốc đã sắc xong, đi đút cho a Lăng, a Lăng vẫn ngủ mê man, ta trực tiếp sử dụng miệng ngậm thuốc, từng hớp đút xuống. Trời ạ, đắng chết ta! Vội súc miệng, mới khá chút, suy nghĩ một chút, cũng đút mấy ngụm nước cho a Lăng.

Cháo cũng đã nấu xong lắm, thêm muối, dập lửa tắt bếp. Mang cái ghế, ngồi ở đầu giường nhìn a Lăng, không biết đến khi nào hắn có thể tỉnh. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Trên mặt a Lăng nhiều thêm một chút huyết sắc, chân mày lại nhíu thật chặt, ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, sờ sờ mặt của hắn, gầy nhiều như vậy, nhất định phải bồi bổ cho tốt.

“Tứ nương, chúng ta đang ở đâu? Chúng ta, chết –– rồi sao?”

“A Lăng, chàng đã tỉnh?” Ta vội ôm chặt hắn: “A Lăng, chúng ta còn sống, ở nhà.”

“Trong nhà?” A Lăng không dám tin nhìn một chút, là trong nhà, tất cả đều rất quen thuộc, chính là rối loạn chút, giống như –– gặp trộm.

“Họ nói chàng đã sớm không phải tộc nhân Lam thị, liền thả chúng ta.” Ta ôm lấy hắn: “A Lăng, tất cả đều đã qua, chúng ta không sao, chúng ta đều rất tốt. Lát nữa Tuyết nhi và Bảo nhi sẽ tới, chúng ta vẫn sống cuộc sống giống như trước kia.”

Ừ, còn sống là tốt rồi!

Ăn xong cháo với a Lăng, để cho hắn nằm, ta bắt đầu dọn dẹp trong nhà, bàn ghế chén đũa các loại, bị vỡ đều vứt bỏ, có thể sử dụng sắp đặt chỉnh tề. Lại bưng nước, lau một lần khắp nơi, chờ sắp xếp lại toàn bộ đồ, ta nằm lỳ ở trên giường thở hồng hộc, mệt chết ta.

Lại đi đun nước, hai người cũng tắm một cái, ở trong tù bẩn rồi, trên người đều có mùi. Tìm quần áo coi như sạch sẽ thay ra, mới phát hiện người vừa sống lại một lần. Tinh thần a Lăng không tốt lắm, chúng ta liền đắp chăn, ôm nhau, không nói một câu. 

“Nương, phụ thân ––”

“Cha –– oa oa”

Nhất định là họ đến rồi! Ta gấp rút bò dậy mặc áo khoác vào, đỡ a Lăng ngồi dậy, Tuyết nhi đã nhào tới, Bảo nhi cũng ở trong ngực Diệp Hồng khóc lớn.

A Lăng ôm cổ họ, cũng khóc, ta nhịn nước mắt, ôm người, nói không ra lời. Vốn sinh tử hai người mờ mịt, rồi lại còn sống gặp nhau, chúng ta sẽ không chia ra nữa!

Cuối cùng đều tốt một chút, chúng ta ngồi nói chuyện, nói kinh nghiệm của chúng ta trong khoảng thời gian ở trong tù, cuối cùng còn nhắc tới đứa chắt của tộc trưởng, vẫn nên đi tìm một chút, cũng đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.

“Tộc trưởng cũng coi như đã cứu chúng ta, nếu không chúng ta không chịu đựng nổi đến khi ra ngoài, chúng ta vẫn nhanh đi tìm đứa bé kia thôi.” A Lăng nghĩ đến cảnh ngộ mình  gặp phải, một nam hài tử sống tiếp như thế nào?