Giống thường ngày, mở cửa tiệm ra, bắt đầu một ngày buôn bán.
Tiệm mì Liễu gia càng ngày càng nổi danh, thậm chí có không ít người từ vùng khác đặc biệt chạy tới, ăn mì là thứ yếu, chủ yếu nhất chính là nhìn thê phu kinh thế hãi tục, lại còn có thể từ trong tử lao ra ngoài.
Mì phở quả nhiên danh bất hư truyền, vị rất ngon, còn người ấy mà, ngược lại không có gì đặc biệt. Hai thê phu không có gì đặc biệt, lại không thấy văn chương tài hoa hơn người, cũng không có phong thái nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ là mấy đứa đứa bé kia, ngược lại thật đáng yêu, nghe nói còn có một đứa là đời sau của tội nhân, cũng thiệt cho bọn họ dám chứa chấp.
Nghe được lời nói Diệp Hồng nghe được trên đường, chúng ta cười thành một mảnh. Ha ha, lại cũng có thể thành danh nhân như vậy, khiêm tốn quả nhiên không dễ dàng.
“Nương, phụ thân.”
“Phụ thân ôm.”
A Lăng vội chìa tay ra, ôm lấy con trai bảo bối: “Bảo nhi hôm nay đi đâu?”
“Phụ thân, phụ thân.” Bảo nhi không ngừng cọ vào trong ngực cha, nhìn thấy mà khiến ta chỉ muốn kéo hắn xuống, thằng nhóc giả heo xơi tái cọp này, chỉ luôn giành người với ta.
“Chúng con đi xem tò he, thật thú vị.” Tuyết nhi kéo tiểu Nhân, cười mặt ngu ngốc.
Tò he cũng đáng giá hiếm thành ra như vậy, một đám tiểu hài tử.
“Cô, chúng cháu còn nhìn thấy một chú, không khác chú Hồng nhiều lắm, chính là luôn làm vẻ mặt, giống như không biết cười.” Tiểu Nhân cũng vội vàng xen vào, dù sao vẫn còn là đứa bé thích chơi.
“Phải đó, nương, có một cô một mực trêu chọc chú mặt lạnh đó, chính là trêu chọc không cười.” Tuyết nhi cũng nhớ tới tới người xem ra thật hung dữ đó.
“Được gọi là mặt than, chúng ta mặc kệ hắn, đi ăn cơm đi.” Ta mỗi tay dắt một đứa bé, cùng a Lăng vào cửa, Diệp Hồng đã làm xong cơm, chỉ chờ người trở về ăn cơm.
Ta nhìn Tuyết nhi, đứa bé này không nhỏ, qua hai năm phải đưa con bé đi thư viện học mới được. Tiểu Nhân ở nhà học một chút nam công gì đó, tương lai cũng dễ lập gia đình. Nhức đầu nhất chính là Bảo nhi, còn nhỏ lắm, cho dù muốn đá ra, cũng phải mất rất nhiều năm, tốt nhất tìm người kề cận cho hắn. [email protected]
Ừm ừm, cứ làm như thế. Trong lòng ta cười hả hê, ngay cả mình một mực ăn cơm không cũng không biết.
“Dùng bữa, ngu ngươi?” A Lăng gắp cho ta một miếng gà thịt, vừa liếc ta một cái: “Nàng đang suy nghĩ cái gì đấy, ăn một bữa cơm cũng có thể mất hồn.”
Ha ha, không thể nói, nếu không chàng nhất định nói ta không thương con.
“Xin hỏi ––” Bên ngoài có một giọng nam xa lạ gọi.
Người nào vậy, thời điểm dùng cơm nhi đã qua rồi chứ?
“Ta đi xem một chút.” Diệp Hồng buông chén đũa xuống, liền đi ra cửa.
“Ngươi, ngươi là?” Chỉ nghe thấy giọng nói không thể tin của Diệp Hồng.
“Là ta.” Một giọng nói lạnh nhạt lại cố nén kích động truyền tới, giống như đã từng nghe thấy ở đâu, chính là nghĩ không ra.
“Hu hu, ngươi, ngươi ––”
Không được, chúng ta vội ném bát đũa xuống, cùng nhau chạy vội tới.
“Sao vậy, Diệp Hồng?”
“Hắn, hắn ––” Tay Diệp Hồng run run, sửng sốt nói không ra lời.
“Rốt cuộc như thế nào?” Ta kỳ quái, không phải là mặt than sao, a đúng, chắc là người mấy đứa Tuyết nhi nói.
“Tứ nương, là Diệp Chanh, Diệp Chanh trở lại.” A Lăng kéo ta, tay cũng đang run.
Diệp Chanh? Trời ạ! Sao lại là hắn?
“Diệp Chanh sao ngươi lại trở lại? Vậy công tử đâu rồi, ngươi bỏ lại một mình công tử!” Diệp Hồng lau nước mắt, liền nhào lên trên người Diệp Chanh, khó có được chính là, Diệp Chanh lại không tránh ra, mặc hắn ôm, chỉ có điều nữ nhân bên cạnh Diệp Chanh giật giật khóe miệng, buồn bực muốn chết.
Sẽ không có gian tình gì ở đây chứ? Ta nằm trên người a Lăng cười trộm, a Lăng chỉ lo nhìn hai người kia, cũng quên kéo ta xuống.
Toàn bộ xung quanh, mắt của tất cả mọi người cũng nhìn chăm chú về phía hai người ở giữa.
Ôi, thật dọa người, nữ nhân kia lui về phía sau một chút.
Diệp Chanh khinh bỉ liếc mắt, tự lo nói: “Công tử kêu ta trở về, để cho ta mua một viện, quản lý trước, chưa nói làm cái gì.” [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
“Vậy?” Chúng ta cũng kỳ quái, nhất trí quay về phía nữ nhân không quen biết.
“À, ta là ám vệ bên cạnh Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ kêu ta bảo vệ Diệp Chanh công tử, không nói nguyên nhân gì.” Nữ nhân kia không chống cự nổi cuối cùng khai ra: “Ta tên là Ảnh Thập, lão thập trong ảnh vệ.”
Ôi, thật đúng là đàng hoàng, nhanh như vậy liền đã nói hết, cũng tránh cho chúng ta nghiêm hình bức cung.
Vậy coi như xong, nếu hỏi không ra cái gì, ngày sau sẽ biết.
“Các ngươi trở về lúc nào?” Ta linh cơ nhất động, thuận miệng hỏi.
“Được một khoảng thời gian rồi, mua nhà cửa, bố trí gì đó tốn khá nhiều thời gian.” Ảnh Thập không nghi ngờ gì, không để ý Diệp Chanh trừng mắt nhìn nàng, đàng hoàng nói hết.
A, ta gật đầu, vậy chúng ta có thể còn sống, cũng không phải mượn cớ là có thể ra ngoài. Nếu Diệp Chanh không muốn chúng ta biết, liền giả bộ không biết là được, “Các ngươi thật là, đã sớm tới, còn chưa tới tìm chúng ta.”
“Đúng vậy, tiểu Chanh, chúng ta có tình nghĩa nhiều năm như vậy ngươi đều không đến, hừ, ta tức giận.” Diệp Hồng xoay người vào phòng, vừa quay đầu làm mặt quỷ với chúng ta.
Ha ha, Diệp Hồng này!
“Trời không còn sớm, chúng ta đi về trước, ngày mai lại tới nữa.” Ảnh Thập nhỏ giọng thì thầm ở sau lưng Diệp Chanh.
“Chúng ta đi về, ngày mai trở lại nói chuyện.” Diệp Chanh nhìn không sai biệt lắm, cáo biệt chúng ta.
Ta và a Lăng nắm tay, đưa họ đi ra ngoài.
“Chú mặt than hẹn gặp lại!” Tuyết nhi ở sau lưng a Lăng thò đầu ra.
Ặc, nha đầu đáng chết, nhất định phải dạy dỗ cho tốt, nếu không hỏng rồi.
Rõ ràng nhìn thấy Diệp Chanh dừng lại một chút, cứng ngắc quay đầu lại, giật giật khóe miệng: “Tuyết nhi ngoan, mai chú tới thăm cháu.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Vâng, chú mặt than, cháu ở nhà chờ chú.” Tuyết nhi thật ngây thơ nói.
Phủ phục xuống đất, ta không biết nàng! Ta bị thương ôm a Lăng không buông tay.
“Mau buông ra, nhiều người nhìn như vậy đấy.” A Lăng đỏ mặt tránh khỏi tay của ta.
Hai người đi xa, mơ hồ có thể nhìn thấy Diệp Chanh nhéo Ảnh Thập một cái.
“Ối, sao ngươi lại nhéo ta?”
“Lắm mồm! Công tử không muốn để cho bọn họ biết là công tử cứu bọn họ, ngươi vừa nói liền lộ tẩy, nữ nhân ngốc!”
“Làm sao lại như vậy? Ta chỉ nói một câu.”
“Liễu Tứ nương này có bao nhiêu thông minh, làm sao ngươi biết, nàng nhất định đoán được, xem chúng ta không muốn đề cập tới, mới thật tốt. Ngươi cho rằng người người đều giống như ngươi, không có đầu óc, nữ nhân ngốc.”
“Đúng đúng, ta ngốc, nếu không làm sao vẫn cứ để cho ngươi bắt nạt, cũng không dám đánh lại.”
“Hừ!” Lỗ tai Diệp Chanh khó được đỏ lên, lại không ai nhìn thấy.
Ban đêm, khi mọi người đi, ta nằm thở trên người a Lăng.
“A Lăng, là Lan San đã cứu chúng ta.”
“Thật sao?”
“Họ tới thật trùng hợp, còn có hôm nay Diệp Chanh không để cho Ảnh Thập nói chuyện, rõ ràng không muốn chúng ta biết.”
“Vậy chúng ta nên làm như thế nào đây, Tứ nương?”
“Coi như không biết đi, trong lòng nhớ là được.”
“Ừm, nghe lời nàng.”
“Cái gì đều nghe ta?”
“Ừm.”
“Vậy ––”
“Cái gì?”
“Chàng lên trên là được, ta thích dáng vẻ kia của chàng, thật đẹp.”
“Thôi đi.”
“Chàng mới vừa nói nghe ta, hiện giờ liền không nghe.”