Cuộc Sống Của Thiên Thần Chán Đời Tại Dị Giới

Chương 86: C86



Chắc 2 chap sau sẽ là những chap cuối cùng rồi.

Huhu, bộ truyện sắp kết thúc rồi.

___ Pov main ___

Tối quá.

Lạnh quá.

Đau quá.

Cô đơn quá.

Nơi này chỉ có mình tôi.

Không ai khác.

Quá yên tĩnh.

Bây giờ là khi nào rồi?

Trận chiến có ổn không?

Shuu sao rồi?

Phong ấn còn đó không hay lại sắp mất kiểm soát lần nữa?

Rei có kiểm soát được không?

Tình hình bên ngoài thế nào rồi?

Nơi này cô đơn quá.

Không có hiện diện của ai khác.

Chỉ có mình tôi.

Tích tách - tích tách - tích tách

Tiếng gì đó?

Phải rồi, là tiếng nước chảy nhỏ giọt, là máu của tôi, máu là chất dẫn truyền để củng cố lại phong ấn tạm thời.

Vì Ten đã quá suy yếu đến nỗi phong ấn của Shuu sắp không điều khiển được nữa.

Nếu bình thường thì không sao nhưng bây giờ Shuu sẽ bị cưỡng chế ra ngoài trong bất kì trường hợp nào.

Sau một khoảng thời gian tôi trở về Ten, ngay lúc trận chiến đang đi vào thời khắc kịch liệt nhất, ác ma đang thắng thế, phong ấn của Shuu bị phá hủy.

Nhưng cũng nhờ thế mà ác ma bị tổn thất nặng nề phải rút về Aku nhưng phe thiên thần cũng chẳng khá hơn, Shuu như con dao hai lưỡi.

Airi, Bahamuth và nhiều người khác phải rất cố gắng mới có thể tạm thời cho tôi lấy lại được lý trí.

Sau đó tôi tìm đến nơi này, một hang động ở nơi có nguồn ma lực mạnh nhất hiện tại ở Ten và cũng là nơi nguy hiểm nhất.

Nguồn ma lực được sử dụng như năng lượng cung cấp cho phong ấn của Shuu.

Rei trong không gian linh hồn cũng đang cố làm Shuu bình tĩnh lại, tinh thần và linh hồn cậu ấy cũng hỗn loạn không kém tôi.


Nơi này là bất khả xâm phạm trừ khi cả một tiểu đội toàn ác ma cấp 1 hoặc một tiểu đội thiên thần có ít nhất hai tổng lãnh thiên thần mới có thể miễn cưỡng vào đây được.

Vào là một chuyện còn tìm được tôi nữa là một chuyện, tôi có thiết lập vài ma pháp trận và ma thuật trận để che dấu nơi này.

Thời gian tôi chôn mình ở đây không biết đã bao lâu.

1 tháng...2 tháng...6 tháng...9 tháng...1 năm...

Tôi đã không còn đếm nữa.

Trận chiến bên ngoài cứ để mọi người lo, tôi phải bảo vệ tất cả, không những thiên thần mà cả ác ma khỏi Shuu.

Không ai biết được Shuu nguy hiểm đến mức nào.

Ngoại trừ tôi, Riad và Allen.

Allen làm tổng lãnh thiên thần còn lâu hơn tôi tuy nhiên tôi không bao giờ đoán được anh ta nghĩ cái gì vì thế tôi giữ một khoảng cách nhất định với anh ta và chỉ giao thiệp vài lúc khi anh ta muốn học ma thuật.

Anh ta là dạng người cầu tiến, khi đạt được thứ gì, anh ta còn muốn cao hơn tuy nhiên quyền lực của đại thiên thần anh ta với không tới.

Nhưng anh ta vẫn biết chừng mực...chắc là thế.

Từ lâu tôi đã biết anh ta đang âm mưu gì đó nhưng tôi không biết đó là gì nhưng bây giờ tất cả đã rõ.

Anh ta muốn hủy diệt Ten, Aku, Gin giống như đã làm với Gen.

Tại Gen tức là hơn 4000 năm trước, anh ta là chủ mưu của cuộc đại chiến lần thứ 1 và cũng là người đã bắn ra mũi tên vào tôi khiến tôi chết một lần, khiến Ito và Kalb phải hy sinh và cũng là người đã giết Rene.

Anh ta lên kế hoạch cho điều này lâu rất lâu rồi.

Tôi không biết vì sao anh ta lại làm thế, tôi cũng mới biết được điều này thôi.

Bởi vì trong cuộc chiến, tôi và Allen đã gặp nhau một lần và thù hận đã làm mờ mắt tôi, tôi lao vào đánh nhau với Allen và sau lần đó phong ấn của Shuu vỡ nát.

Anh ta giật dây cuộc chiến đến 2 lần.

Quả là thiên thần đáng sợ mà.

Và sức mạnh của anh ta nó thật sự rất kinh khủng.

Tôi thậm chí có thể nói là không địch lại được anh ta nếu solo.

Bằng chính đôi mắt này, bằng [Thần nhãn], level của anh ta là 5169 trong khi của tôi chỉ có 4999.(Tác: số đẹp ha)

Con số 4999 tôi đã dừng lại đó lâu rồi, không có cách nào để vượt qua.

Trong khi đó Allen đã đi gần 200 level, nó là khoảng cách khó có thể san bằng.

Bây giờ mọi thứ tôi có thể làm đó là phó mặc cho số phận.

Nhốt bản thân một mình trong hang động.

Giữa một đống dây xích được khắc chằn chịt kí tự kìm hãm.

Giữa phong ấn.

Giữa cơn đau khi máu cứ dần bị rút ra khỏi cơ thể không ngừng.


Giữa bóng tối.

Tôi...

Một mình thật đau khổ.

*Rắc* *Rầm*

Hai tiếng động lớn, tôi ngước nhìn lên trên, trần hang động sụp xuống, ánh sáng chiếu vào mắt tôi.

Tôi không quen với ánh sáng này vì một thời gian dài không nhìn nó, tôi nheo mắt lại.

4 bóng người nhảy xuống, họ có đôi cánh màu trắng...là thiên thần.

Tôi đã bảo họ là phải đi xa rồi sao mà họ lại biết tôi ở đây, Airi và Bahamuth chắc chắn sẽ không nói ra.

Khói bụi mịt mù. 4 bóng người tiến gần tôi, tôi nhìn thật rõ, 4 gương mặt quen thuộc mà tôi tưởng chừng đã quên được họ.

Tại sao 4 đứa nó lại ở đây?

Đáng lí chúng phải ở đâu đó ở Gin bây giờ như những anh hùng đã góp công lớn trong cuộc chinh phạt quỷ vương.

"Anh Nico"-El

"Nico-nii"-Kai

"Nico-chin"-Alice

"Yuki"-Hazuto

Đúng là bọn họ rồi.

Không được, không phải họ đâu, họ không phải là thiên thần mà là con người và á nhân.

"Bọn em đến tìm anh đây"-El

Không, làm ơn, đừng là sự thật.

Ở nơi này...rất nguy hiểm.

"Đi đi. Làm ơn...để anh lại một mình"

Tôi nói, nước mắt chực chờ tuông ra.

Tại sao vậy?

Tại sao tôi lại yếu đuối đến như thế?

Tại sao tôi lại khóc cơ chứ?

Tại sao...tôi lại vui như vậy?

"Không"-4 người

Họ tiến lại gần tôi, nhấn mình vào hồ máu cao đến lưng bụng, họ đi đến gần tôi, càng ngày càng gần, hồ này diện tích không lớn khoảng 100m vuông tức là quãng đường đến chỗ tôi chỉ có 10m.


Tại trung tâm của hồ, một đống dây xích xích cả người tôi lai, có cái ở tay, cổ, lưng, chân, cánh. Tất cả để phong ấn tạm thời Shuu.

4 nhóc tiến đến...chúng muốn làm gì...làm ơn đi đi mà.

Tôi nhắm nghiền mắt lại, bỗng thứ gì đó ấm áp bao chầm lấy tôi, nó không phải là thứ nước màu đỏ tanh nồng lạnh ngắt, không phải là những cơn gió lạnh thổi trong hang động.

Tôi nhận ra, đó là cánh tay của mấy nhóc.

Chúng ôm tôi lại, niềm vui và cảm xúc khó tả dâng lên, nước mắt tôi chảy ra càng nhiều.

Tại sao tôi lại ủy mị nhiều thế này?

"Bọn em không về đâu, bọn em khổ luyện 2 năm chỉ chờ cho ngày này"-El

"Anh sẵn sàng chưa?"-Kai

"Chữa cũng phải sẵn sàng"-Alice

"Bọn tôi bắt đầu đó"-Hazuto

Nói rồi 4 nhóc tản ra 4 phía, niệm một loạt các kí tự cổ.

Nghe loáng qua nó là ma thuật phong ấn cao cấp nhất của Riad dùng để phong ấn Shuu trong người tôi và thanh kiếm Yomi của cậu ta.

Nhưng nó lại có sự thay đổi trong câu kết.

"...Dùng thân thể ta làm vật chứa. Nghe lệnh của ta, ngươi bị phong ấn"

Dùng thân thể làm vật chứa? Không lẽ bọn chúng định làm phong ấn lên người chúng, nếu như thế thì cơ thể chúng sẽ nổ tung do nguồn sức mạnh quá lớn của Shuu.

Nhưng với trường hợp ngoại lệ chúng đủ mạnh để làm được điều đó và nó chỉ có xác suất là một phần vạn.

Và bọn chúng đã rơi vào con số một phần vạn đó.

Phong ấn được thiết lập, cơ thể tôi nhẹ đi, không còn đau và áp lực như trước nữa, tinh thần tôi tỉnh táo hẳn ra, trong không gian linh hồn Shuu đã ổn được thêm một chút.

Thật sự đã thành công rồi.

Tôi...không, tất cả mọi người đều đã được cứu.

Đống dây xích vỡ nát, biến thành cát bụi, tôi mất lực mà ngã xuống hồ máu, ý thức tôi dần tắt lụi, trong cơn miên mang, tôi dưới hồ máu nhìn thấy 4 bàn tay vươn tới bắt lấy tôi.

___ Pov El ___

Kể từ khi tôi và mọi người lên tới tầng 100 đã thêm 2 năm trôi qua.

Bọn tôi bắt đầu gia nhập đội quân của thiên thần để tham chiến với ác ma.

Một thiên thần không thể nào dễ dàng gặp được một tổng lãnh thiên thần trừ khi có phận sự vì thế chúng tôi quyết định đầu quân.

Những trận chiến ở đây nằm ngoài hiểu biết của chúng tôi, có thể nói trận chinh phạt quỷ vương không là gì so với nó.

Chúng tôi lúc đầu không quen với tiến độ của trận đấu, một là do đây là lần đầu bọn tôi chiến đấu với cường độ này, hai là do trước giờ chúng tôi chỉ đấu với ma thú.

Rất nhanh chỉ sau vài trận bọn tôi đã quen, chúng tôi dần tạo được vị trí trong quân đội.

Chúng tôi bắt đầu có máu mặt trong đó, bạn bè và người kính trọng khá nhiều, tuy nhiên việc đó ngốn chúng tôi khá nhiều thời gian.

Cho đến 1 tuần trước, chúng tôi mới có thể gặp được Airi và Bahamuth, họ chiến đấu ở một nơi khá xa so với chúng tôi nên khó có thể gặp được.

Họ cho bọn tôi biết vị trí của anh Nico rồi thu xếp cho chúng tôi đi tìm anh ấy.

Trong quân đội, tôi có nghe được rất nhiều chuyện về anh Nico.

Về việc anh ấy vĩ đại thế nào và cả hình dáng thu nhỏ của anh ấy nữa.

Anh ấy thường đi vòng vòng Ten trong hình dáng đó, hầu như tuần nào cũng đi, mỗi lần đi anh ấy chắc chắn sẽ ghé thăm nơi tập luyện của các tiểu đội hoặc làng hoặc nhà của các thiên thần.


Họ nói có người lúc đầu đã suýt tí nữa xem anh ấy là trẻ con rồi đuổi anh ấy đi cho đến khi có người đến chào hỏi rồi cho họ biết thân phận của anh ấy.

Chuyện có rất nhiều và đa phần rất bình yên, hệt như một đại gia đình và anh Nico là người anh cả.

Ngay sau khi biết anh Nico ở đâu, chúng tôi cấp tốc đi tìm anh ấy.

Nơi anh ấy ở là một khu rừng mà có thể nói là có tính đe dọa rất lớn đối với cả ác ma lẫn thiên thần, tuy nhiên chúng tôi đã quá quen với việc sống trong rừng rồi nhưng lạc đường thì vẫn không đổi được.

1 tuần sau đó chúng tôi tìm được hang động nơi anh ấy ở, vì một lí do nào đó mà hang động này lại không có cửa vì thế chúng tôi phải phá động xông vào.

Khi trần động sụp xuống, thứ đầu tiên tôi thấy là một hồ nước màu đỏ đục, không, phải gọi nó là hồ máu mới đúng vì mùi tanh nồng của máu khiến tôi khó chịu.

Tại giữa hồ máu, có một bóng người nhỏ gọn, đó là anh Nico trong hình dáng thu nhỏ.

Nhưng bộ dạng của anh ấy khá khác, bộ quần áo trắng thường ngày trên người giờ đã bị nhuộm đỏ bởi máu, tóc dài ra rất nhiều có thể dài đến đầu gối nếu xả xuông, khuôn mặt nhìn rất tệ, không giống anh Nico như mọi khi.

Tôi gọi anh, anh bảo chúng tôi đi đi.

Anh ấy xua đuổi bọn tôi, tôi không muốn, đây không phải là anh Nico của tôi, anh ấy bây giờ quá tiêu cực.

Phải làm cho anh ấy trở lại như bình thường.

Tôi bay về phía anh ấy, ôm anh ấy lại. Cả người anh rất lạnh, lạnh ngắt và tanh mùi máu.

Không biết anh ấy đã chịu đừng những gì từ đó tới giờ.

Tôi đẩy nhanh tiến độ, thực hiện phong ấn cho anh ấy.

Phong ấn này sẽ lấy cả thân thể tôi làm vật chứa, linh hồn là thứ giam cầm, chỉ khi chúng tôi chết đi phong ấn mới có thể bị phá giải.

Không phải là tất cả, chỉ cần một người mất đi thì phong ấn sẽ ngay lập tức bị phá hủy, đó là điểm yếu của phong ấn này.

Sau khi phong ấn được thiết lập, xiềng xích của anh Nico cũng biến mất, anh ấy ngã vào hồ máu.

Tôi và mọi người vươn tay bắt lấy anh ấy, kéo anh ấy lên bờ.

Kai phụ trách việc tắm rửa và thay quần áo cho anh ấy, trong khi đó tôi dạo dát vòng hang động.

Nơi này rất lạnh, rất tối, không hề có dấu vết của một sinh vật sống nào.

Tôi tự hỏi khoảng thời gian anh ấy ở đây anh ấy đã cô đơn thế nào.

Còn hồ máu nữa, không biết đây đã là bao nhiêu lít rồi, nếu là người bình thường thì đã chết từ lâu rồi.

Sau khi Kai làm xong, cậu ấy cõng anh Nico ra ngoài, trước hết hãy đưa anh ấy khỏi nơi này.

Alice sang bằng cả cái hang động, chúng tôi di chuyển đến một nơi mà bọn tôi đã tìm thấy trong lúc ở trong rừng.

Nơi này là một thảo nguyên trải rộng nằm cao hơn so với khu rừng như nó lại nằm ở giữa rừng, trên đỉnh thảo nguyên có một cái cây to, bọn tôi đến đó và nghỉ chân.

Kai đặt anh Nico xuống, tôi cho anh ấy gối đầu, Alice ngồi cạnh tôi, Hazuto đứng dựa vào cây, Kai leo lên cành cây ngồi nhìn xuống. Tôi ngắm anh thật kĩ, Kai sẽ không ghen đâu.

Lâu rồi tôi mới được nhìn thấy anh như thế này, hoài niệm thật.

"Tự nhiên muốn trở về quá khứ ghê đó"-El

"El-chan nói phải, anh muốn ngủ với Nico-nii"-Kai

"Tớ muốn may đồ cho Nico"-Alice

"Tôi muốn đấu kiếm với cậu ta và Rei"-Hazuto

Mỗi người một lời, dưới ánh nắng không gắt cũng không dịu, chúng tôi ngồi nghỉ dưới bóng cây, nhìn về phía chân trời.

Không biết ngày mai sẽ ra sao.